Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong nhìn quanh bốn phía, khách sạn có đầy đủ mọi thứ, có bồn tắm mở rất rộng rãi, chỉ là…… Không có đồ tắm rửa cho mèo.
Nhưng miu miu sạch sẽ như vậy, hẳn là không cần dùng cũng được.
Quý Phong ngẫm lại, hình như cậu chưa thấy miu miu thè lưỡi liếm lông bao giờ, là do nó không liếm hay là khi thè lưỡi liếm nhưng cậu lại không thấy?
Nghĩ vậy, cậu cúi đầu tỉ mỉ nhìn mèo con.
Cậu nhìn miu nhãi con thấy là lạ, nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ đã được lau khô một nửa, bởi vì lông mèo đều bị dính vào nhau, lông vừa như xù lại vừa như không. Lúc này, Quý Phong nhìn mắt mèo mờ mịt lại nổi lên ý xấu, cố ý trêu chọc nhóc con: “Nhóc xem đi, miu miu nhóc làm ướt người anh đây rồi, nếu không thì lát nữa khi đi tắm nhóc phụ trách giúp anh mát xa đền tội đi?”
Miu nhãi con sững sờ trong chốc lát: Đi tắm? Mát xa? Đền tội?
Hả? Từ từ đã, đi tắm?!
Nếu không phải Quý Phong biết mèo con nghe không hiểu cậu đang nói gì, nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé này của nó phỏng chừng cũng cho rằng nó thành tinh rồi, cong môi nở nụ cười, lập tức bắt đầu xả nước.
Miu nhãi con cả người không ổn: ???
Nó phản ứng lại ngay lập tức cố thoát khỏi khăn lông xông ra ngoài, Quý Phong đã có kinh nghiệm từ lần trước, lực đạo cân đo chuẩn xác, không đến mức siết đau miu nhãi con nhưng cũng khiến nó không thể giãy giụa trong lòng mình.
“Nhóc chạy cái gì? Anh còn có thể ăn nhóc được hay sao.” Cùng lắm chỉ là vuốt nhiều thêm vài cái mà thôi.
Ăn thức ăn cho mèo của cậu thì chính là mèo của cậu, cho dù chỉ là tạm thời, nhưng thừa dịp còn chưa gặp vị chính chủ kia, cậu phải vuốt nhiều thêm vài cái mới đỡ nghiện.
Cậu nói còn chưa dứt lời, mèo con trong ngực nghe vậy thì càng ra sức giãy giụa.
Bốn chân nhỏ mềm mại lông xù xù vùng vẫy trong ngực cậu, bị Quý Phong dứt khoát nắm sau gáy nhấc lên. Nếu muốn tắm rửa một lần nữa vậy thì cũng không cần tiếp tục lau khô nữa, lát sau còn phải xuống nước.
Cậu điều chỉnh nước ấm thích hợp bằng một tay, rồi tùy ý để vòi nước chảy.
Quý Phong nhấc gáy miu nhãi con lên, nhìn nó lơ lửng giữa không trung, bộ dáng nhỏ nhắn kia làm Quý Phong nhìn mà tim run rẩy không thôi, khóe miệng cong lên, tâm trạng rất tốt, mặc dù biết miu miu nghe không hiểu nhưng vẫn vui vẻ trêu nó: “Ôi, nghe thấy được đi tắm thì hào hứng như vậy hả? Vậy về sau……”
Miu nhãi con giãy giụa càng kinh khủng hơn, nó đây mà là hào hứng sao? Về sau? Không có về sau!
Quý Phong cố ý dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Đương nhiên, cho dù về sau nhóc muốn ngâm nhiều hơn cũng vô dụng, nhóc không thể tắm nhiều được.”
Miu nhãi con tức giận đến mức gian nan thở hổn hển: Nó muốn à?
Về sau cậu sẽ hối hận.
Quý Phong thấy biên độ mèo con giãy giụa nhỏ hơn một chút, dùng một tay bắt đầu cởi áo.
Miu nhãi con giãy giụa trong vô vọng, khoé mắt thấy một cảnh như vậy, đôi tai giật giật một chút, mắt mèo xanh lục rũ xuống, không xem, không nghe.
Nhưng thính giác của nó vốn nhạy bén, âm thanh quần áo cọ xát truyền đến, nếu không phải tay chân đang lơ lửng giữa không trung, nó thật sự muốn che lỗ tai lại tự lừa mình dối người.
Quý Phong cởi quần áo rất nhanh, nhưng bên trong vẫn còn để lại một chiếc áo phông và quần đùi, ngoài miệng nói thì nói như vậy nhưng cậu rất rõ ràng miu miu sợ nước, chốc nữa chắc chắn sẽ giãy giụa, vạn nhất giữ không nổi, ồn ào náo loạn đến mức cả người toàn nước lại còn phải chạy ra ngoài đuổi theo.
Cậu không có sở thích chạy nước rút ra khỏi phòng vệ sinh đâu.
Toàn bộ quá trình miu nhãi con đều nhắm hai mắt lại, chờ tiếng động biến mất bị ôm vào trong lòng, kề sau lưng nó cũng không phải là da thịt loã lồ, nó hé mắt ra một khe nhỏ, xác định cậu thật sự còn mặc một cái áo mới kỳ lạ thở ra một hơi.
Quý Phong mới vừa nâng chân lên bước vào bồn tắm, rũ mi nhìn bộ dáng mèo nhỏ như ông cụ non thở dài một hơi, sự đáng yêu tương phản kia làm cậu không nhịn được cười ra tiếng, nhéo nhéo lỗ tai nó, không kìm lòng được cúi xuống hôn lên đầu nhóc con.
Sao lại có một con mèo hợp ý cậu như vậy chứ, tất cả mọi thứ cứ như cào vào lòng cậu, thật là không muốn đưa trả vị Ngũ gia kia nữa đâu.
Nhưng đây là mèo người ta nuôi, cậu không thể cướp đi thứ người ta yêu thích như vậy được.
Cùng lắm thì…… Về sau cách một đoạn thời gian lại đến nhìn miu miu một cái.
Tốt xấu gì thì cậu cũng đã cứu mèo, đi nhìn một cái, vị Ngũ gia kia hẳn là không đến mức vô tình như vậy nhỉ?
Miu nhãi con biết chuyện tắm rửa không cho qua được nên đã từ bỏ việc giãy giụa. Dứt khoát thẳng thắn đưa lưng về phía Quý Phong, bốn móng vuốt chèo nước, dựa vào một tay của cậu nâng bản thân mình lên, cố bơi tận lực không nhìn xuống dưới, không chạm vào cặp đùi của đối phương.
Quý Phong rất thích thú nhìn cảnh này, không ngờ miu miu lại còn biết bơi, sau khi kinh ngạc thì không nhịn được bật cười, vui vẻ tắm rửa sạch sẽ cho nó một lần trước, sau khi buông tay ra, xác định mèo con ở xa xa cuối bồn tắm đang đưa lưng về phía cậu, dương dương tự đắc dùng móng vuốt để bơi, đầu nhỏ lộ ra bên ngoài nước, cậu mới cảm thấy yên tâm.
Cậu nhanh chóng cởi quần áo ra giặt sạch một lần, khi ra khỏi nước lấy khăn tắm bọc lên người một chút, cậu không chú ý tới mèo con vẫn luôn đưa lưng về phía cậu, động tác bơi hơi cứng đờ một chút rồi bơi vào trong góc càng nhanh hơn.
Quý Phong bọc khăn tắm, vốn định mặc quần áo trước, nhớ tới mèo con cả người đang ướt dầm dề, mặc quần áo vào rồi sau đó chắc chắn cũng bị ướt.
Dứt khoát cứ để không như vậy vớt mèo con lên.
Miu nhãi con đã sống không còn gì luyến tiếc, yên lặng bị Quý Phong vớt vào trong ngực, lau khô lông rồi lại sấy khô, đặt lên trên giường.
Quý Phong nhìn nó ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng lại càng không tồi, xoay người đi thay quần áo.
Cậu không phát hiện, mèo con nằm đưa lưng về phía cậu lúc này mới phiền muộn mở mắt ra, chậm rãi thở ra một hơi.
Khi Quý Phong thay một bộ áo phông quần đùi rộng rãi quay trở lại, phát hiện mèo con vùi người cuộn tròn thành một cục bên cạnh gối đầu, đã ngủ rồi.
Đầu nhỏ chôn vùi trong hai chân trước, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ lông xù xù và đôi tai.
Quý Phong ngứa tay nhưng không quấy rầy nó ngủ.
Vốn dĩ cảm thấy bản thân không buồn ngủ, lúc này nhìn mèo ngủ đến ngon lành như vậy, cơn buồn ngủ khó hiểu lại dâng lên.
Cậu cũng dứt khoát nằm vào trong chăn, chỉnh độ ấm điều hòa lên cao, cầm một chiếc thảm mỏng nhỏ đắp lên người nhóc con, nghiêng người đối diện với nó rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Mãi cho đến khi xác định cậu đã ngủ say, mèo nhỏ im hơi lặng tiếng nâng đầu nhỏ lên nhìn cậu một cái, tầm mắt dừng trên mặt mày tinh xảo của cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau đó cũng không dời tầm mắt đi.
Một giấc này Quý Phong ngủ đến khi trời tối, khi cậu mở mắt ra, ý thức còn chưa rõ ràng cho lắm, quay đầu sang một bên phát hiện không thấy mèo đâu, ngồi dậy thì thấy trên bàn trà cách đó không xa, mèo nhỏ đang dùng tay kéo túi thức ăn cho mèo.
Nhóc con nghe được tiếng động thì nhìn qua, đôi mắt mèo trong veo xanh lục hiện lên một tia lúng túng, ngay sau đó nghĩ đến cái gì lại đúng lý hợp tình mà tự tin kêu meow, như đang nói mình đói bụng.
Quý Phong bật cười một tiếng, cảm thấy mèo nhà mình thật là vừa ngoan ngoãn, lại còn nghe lời.
Đói bụng cũng không lay cậu dậy, tự mình đi tìm đồ ăn.
Quý Phong rời giường cho mèo ăn, mặc quần áo chỉnh tề, cầm điện thoại lên xem, mười phút trước Lưu Doãn gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi cậu đã tỉnh dậy chưa?
Quý Phong nhắn lại, Lưu Doãn trả lời trong vài giây, kêu cậu xuống tầng ăn một chút gì đó, buổi tối còn đi chơi.
Quý Phong nhét mèo con vào trong lòng rồi ra khỏi phòng.
Khi tới khu nhà ăn tầng một, lúc này đang là giờ cơm, có không ít người, vô cùng náo nhiệt, Lưu Doãn nhìn thấy cậu lập tức đứng lên giơ tay vẫy vẫy.
Quý Phong đi tới, ông Chu, giáo sư Tần và những người khác đều đã ở đây, nhìn cậu đến đều mỉm cười, chào đón cậu tới ăn cơm.
Ông Chu vốn dĩ muốn mời cậu đi ăn một bữa no nê, lại sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi, dứt khoát quyết định thời gian vào giữa trưa mai rồi thoải mái đi ăn một bữa.
Đoàn của ông Chu có không ít người, trừ Sử sư huynh mới xuất viện còn ở trong phòng chỉ có thể tạm thời uống cháo không ra thì những người khác đều có mặt, vô cùng náo nhiệt, cũng rất khiến người ta chú ý tới.
Có hai người đội mũ vốn đang ngồi trong góc khuất nhất nhà ăn, vừa ăn vừa thương lượng gì đó, người đàn ông trung niên đối diện đoàn người ông Chu cách đó không xa nghe được tiếng động, hắn cảm thấy trong đoàn người ông Chu này có một thanh âm hơi quen tai, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn về hướng kia.
Cho đến khi người đàn ông trung niên nhìn thấy ông Chu thì kinh ngạc nhướng mày, nhịn không được mỉm cười, mở miệng nói với người đàn ông trẻ tuổi đối diện không những đội mũ mà còn đeo một cái kính râm rất lớn che khuất nửa khuôn mặt: “Dừng lại một chút trước, tôi gặp được người quen, đi sang chào hỏi một cái đã.”
Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy cũng quay đầu nhìn, lộ ra nửa khuôn mặt gần như hoàn mỹ vô khuyết, môi mỏng hơi mím, nhưng khi nhìn thấy ông Chu thì cũng hơi dừng lại một chút, khi thu hồi tầm mắt, ánh mắt dưới kính râm vốn lãnh đạm cũng nhu hòa lại: “Là ông Chu sao?”
“Ồ?” Người đàn ông trung niên nhướng mày: “Cậu quen ông Chu?”
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu: “Tôi tốt nghiệp từ đại học C.”
Người đàn ông trung niên lúc này mới vỗ trán một cái: “Xem trí nhớ của tôi này, đúng đúng, cậu tốt nghiệp từ đại học C.” Không xuất thân chính quy nhưng lại có thành tựu như bây giờ, hiện tại đại đa số mọi người chỉ nhớ rõ một thân phận khác của anh nhưng lại quên rằng anh cũng tốt nghiệp từ trường học nổi tiếng, thậm chí còn là chuyên ngành chẳng liên quan gì đến diễn xuất.
Nếu đều đã quen biết nhau rồi, người đàn ông trung niên thu xếp kịch bản trên bàn vừa mới thảo luận xong rồi dẫn theo anh đi đến bàn ông Chu.
Chờ tới gần, ông Chu đang ngồi đối diện Quý Phong thảo luận vấn đề về học thức, càng đào sâu càng kích động, cảm thấy bản thân đào được một bảo vật.
Khi người đàn ông trung niên đi tới trước mặt ông cũng không phát hiện, Quý Phong nhìn sang trước.
Người đàn ông trung niên cũng cảm nhận được tầm mắt đang nhìn, vừa nhìn lại, đáy mắt hắn đã toát ra ánh sáng, tỉ mỉ quan sát Quý Phong, kinh diễm với gương mặt này của đối phương.
Ông Chu đang nói đến hứng thú bừng bừng, phát hiện có người quấy rầy tới ông, vừa giương mắt nhìn, là người quen, ông cười nói: “Làn gió nào thổi đạo diễn Đoạn tới đây thế, sao lại ở đây?”
Người đàn ông trung niên cũng không khách khí với ông, bọn họ biết nhau đã hai, ba mươi năm, quen biết đã lâu: “Lại còn nói trận gió nào thổi tôi tới, dù sao ở đây cũng là Kinh thị, ông không phải là đang ở thành phố C hay sao, sao lại chạy đến chỗ này? Đến cũng không nói một tiếng, thật không thú vị gì cả.”
Ông Chu đứng lên vỗ mạnh vào vai hắn, cười ra tiếng: “Đây còn không phải là sắp phải đi hay sao? Ông suốt ngày trời nam biển bắc vội vàng chạy đi quay phim, ai biết được là ông đã trở lại chứ?”
Mọi người đều đứng lên nhìn người đàn ông trung niên, tất nhiên đều biết là ai, là đạo diễn Đoạn nổi tiếng.
Điều này cũng không có gì kinh ngạc, nhưng khi người đàn ông trung niên chợt nhớ ra thì nghiêng người lộ ra người chậm hơn nửa bước phía sau.
Thanh niên trẻ tuổi cao hơn so với hắn nửa cái đầu, lúc này đang đội mũ màu đen, hơn nữa còn đeo kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, vẫn luôn cúi đầu, trái lại không quá gây chú ý, nhưng giờ phút này cả người đều lộ ra, thân hình và khí chất kia tức khắc thu hút tất cả mọi người.
Tuy đã đeo kính râm nhưng sao bọn họ nhìn người này lại cảm thấy…… Có hơi quen quen nhỉ?
Người đàn ông trẻ tuổi đã tháo kính râm xuống khi ông Chu nhìn sang, không hề có sự lãnh đạm khi phỏng vấn trước màn ảnh, mặt mày ôn hòa nở nụ cười như vậy khiến người ta phải nín thở, gương mặt thường xuyên nhìn thấy trên màn ảnh bây giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt: “Chào ông Chu, con là Lê Ngạn Hoài.”
Bởi vì đoàn người ông Chu cũng ngồi ở trong góc, Lê Ngạn Hoài đưa lưng về phía khách nên không cần lo bị nhìn thấy, nhưng sau khi chào hỏi xong, để phòng ngừa vạn nhất gây rắc rối cho đoàn người ông Chu, anh vẫn đeo kính râm lên một lần nữa.
Ông Chu đương nhiên là quen biết ảnh đế Lê Ngạn Hoài, trừ việc anh là học sinh của ông bốn năm ra, gần như tất cả các nữ sinh ở đại học C bọn họ đều là fan mê phim của anh, đương nhiên, cũng có không ít fanboy.
Đoàn người bởi vì sự xuất hiện của Lê Ngạn Hoài mà trở nên kích động chưa từng có, ngoại trừ Quý Phong.
Cậu rũ mắt, trong đầu hiện lên gương mặt tuấn mỹ của Lê Ngạn Hoài khi mới tháo kính râm xuống, đặc biệt là ấn đường, từng hình ảnh về Lê ảnh đế ở kiếp đầu cuối cùng hóa thành bốn chữ xuất hiện trước mắt: Tuổi xuân chết sớm.