Thật ra bản thân Thẩm Ngôn Cố anh cũng không biết tại vì sao lại kéo Giang Phú vào, anh và Giang Phú không phải rất thân quen, hơn nữa cuộc trò chuyện trên wechat cho đến bây giờ cũng không vượt quá hai mươi câu.
Anh cũng không biết tại sao vài phút trước mình lại nói với Trần Quân, "Tôi sẽ dẫn người đi cùng", tại sao giọng điệu của anh lại tự tin như thế, cứ như thể anh nhấn vào dấu cộng của Giang Phú, Giang Phú sẽ thực sự gia nhập đội của anh.
Ài, không ngờ đến nha, Giang Phú vẫn thật sự tiến vào.
Có lẽ là gần đây não dùng quá nhiều rồi, người có chút chậm chạp, đợi đến khi Giang Phú rời khỏi phòng, Thẩm Ngôn Cố mới bất giác nhận ra mình tự động nhặt, đã nhặt được rất nhiều đồ tốt từ người ta.
“Này Giang Phú.” Thẩm Ngôn Cố nhìn số 3 bên góc trái đã đi xa, nghẹn lời hồi lâu, mới nói một câu: “Cảm ơn.”
Giọng nói từ tính của Giang Phú từ tai nghe truyền tới: “Không cần.”
Có lẽ tác phong hành sự của bạn học này chắc là như thế này nhỉ, mặc dù Giang Phú căn bản không xem chuyện này là to tát gì, Thẩm Ngôn Cố ở đây làm ra vẻ cũng không có đạo lí.
Trang bị xong rồi, anh lập tức xông vào trận đấu, ngay lập tức, quay đầu thì đụng phải một người.
Anh pằng pằng vài cái, người này đã nằm úp xuống.
Anh lại pằng pằng mấy cái nữa, người này thành hòm rồi.
Súng đang dùng là của Giang Phú cho đấy.
Hô hô.
“Cậu nhặt được súng chưa?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Câu hỏi này của Thẩm Ngôn Cố thật ra là hỏi Giang Phú, nhưng vừa nói xong, Trần Quân đã trả lời anh, Thang Thần cũng trả lời anh.
Trần Quân: “Nhặt được khẩu dùng tạm.”
Thang Thần: “Chị có súng rồi.”
Giang Phú không có trả lời.
Thẩm Ngôn Cố liếm môi, vì để cho hai người này không xấu hổ, qua vài giây mới chỉ định danh tính hỏi: “Giang Phú nhặt được súng chưa?”
Giang Phú lúc này mới nói: “Nhặt được rồi.”
Lại giết được vài người, vừa hay vòng bo kéo đến rồi, mọi người nhanh chóng tìm được chiếc xe rồi đi đến khu vực an toàn.
Trần Quân lái xe, Thẩm Ngôn Cố đánh dấu điểm đến, đến được đỉnh núi, mọi người tự mình tìm tảng đá trốn đi.
Bên này Thẩm Ngôn Cố đang quan sát phía xa bằng ống ngắm, bên người bỗng nhiên có một người ngồi xổm đi qua.
Anh liếc nhìn bản đồ nhỏ, là Thang Thần.
“Ngôn Cố, gà rán kia mọi người biết là ai tặng chưa?” Thang Thần nhỏ giọng hỏi anh.
Thẩm Ngôn Cố thu hồi ống ngắm lại: “Không biết.”
Thang Thần lại nói: “Ngày mai chị và mấy cô bạn đi dạo phố, cậu còn muốn ăn không? Chị mua về cho cậu.”
Thẩm Ngôn Cố còn chưa nói gì, phía bên Trần Quân truyền tới tiếng ho kỳ lạ, bên trong còn mang theo ý cười khó hiểu nổi.
Thẩm Ngôn Cố ném một cái trừng mắt về phía Trần Quân, trả lời Thang Thần: “Không cần đâu.”
Thang Thần lại dịch sang bên Thẩm Ngôn Cố một chút: “Không phải khách sáo, chị cũng muốn ăn, thuận tiện mua về cho cậu một phần.”
Trần Quân ngay lập tức cười phá lên: “Người nghe cũng có phần nha đàn chị, tôi với Giang Phú có phần không?”
Thang Thần cười đáp lời: “Đương nhiên...”
“Có người.”
Giang Phú đột nhiên cắt ngang lời của Thang Thần.
Lời nói vừa dứt, một tiếng súng vang lên, dòng chữ nhỏ báo tử vong bên trái bỗng nhiên xuất hiện tên của Thang Thần.
Cô ấy đã bị súng ngắm bắn vỡ đầu.
Thẩm Ngôn Cố trốn sang bên cạnh, vừa mới móc bom khói ra, chữ nhỏ bên trái lại báo bắn chết.
Thang Thần thành hòm rồi.
“Không cần gà rán đâu.” Thẩm Ngôn Cố nhanh chóng ném lại câu này, đồng thời cất lại đạn khói, cũng không quay đầu lại mà rời đi: “Giang Phú, có hai người ở sau tảng đá hướng 365.”
Mới nói xong, một tiếng bắn tỉa vang lên trong tai nghe, Giang Phú một phát bắn thẳng vào đầu đối phương.
“Wow, đỉnh của chóp!” Trần Quân nói.
Thẩm Ngôn Cố nhếch miệng cười, cũng nói: “Lợi hại.”
Thẩm Ngôn Cố đổi vị trí cũng bắn hạ một tên, ba người nhân cơ hội tìm kiếm, sau đó một trận đấu loạn xạ kéo đến.
Trần Quân bên ta thành hòm rồi.
Toàn bộ quân bên địch bị diệt.
“Haiz, còn lại nhờ vào hai người.” Trần Quân đổi một tư thế thoải mái để dựa vào.
Vòng bo càng ngày càng nhỏ, người cũng càng lúc càng ít, Giang Phú lái xe đưa Thẩm Ngôn Cố chạy quanh nửa vòng bo, tìm thấy một vị trí tốt dừng lại.
“Nhà kho dưới núi.” Giang Phú nói.
“Được.”
Thẩm Ngôn Cố trong trò chơi thăm dò đầu người, ngoài trò chơi, một cái đầu cũng nhô ra đây thăm dò, Thẩm Ngôn Cố bị dọa sợ tới mức rụt người lại, nhìn thấy Dương Dương giường bên cạnh không biết đã mò sang đây từ khi nào.
Anh ngẩng đầu, thấy Diệp Lan giường đối diện cũng đến gần xem điện thoại của Trần Quân.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Ngôn Cố, Trần Quân nói: “Hai chúng tôi xem góc nhìn của Giang Phú.”
Thẩm Ngôn Cố ừ một tiếng, trong tai nghe vọng đến tiếng súng.
Giang Phú lại giết người rồi.
Thẩm Ngôn Cố lập tức tiến vào trạng thái, cảm giác tay cũng tới, dưới chân bọn họ là vòng tròn mệnh trời, mấy đội phía dưới từ khắp các hướng đi lên.
Hai người đứng trên chỗ cao, hai bên hình như đều biết nhau bước tiếp theo muốn làm gì, quá trình cũng chỉ báo vị trí chứ không nói đến cái khác, bốn phía chỉ còn tiếng bước chân, tiếng súng, tiếng bom.
Sau trận đấu kịch liệt, màn hình lóe sáng, một hộp nhỏ màu vàng từ trên trời rơi xuống.
“6! Trâu bò nha!”
“Lợi hại lợi hại!”
“Ăn gà rồi!”
Ba người cùng phòng đồng thanh hô lên.
Thẩm Ngôn Cố cười thành tiếng, sờ vào tai nghe, nhỏ giọng nói: “Cậu thật lợi hại.”
Giang Phú cũng nhỏ giọng theo: “Anh cũng lợi hại.”
Thời gian đã không còn sớm, mọi người sau khi giơ cúp lên cũng lần lượt rời khỏi.
“Lần sau đi, không chơi nữa.” Quay lại giao diện chờ đợi, Thẩm Ngôn Cố nói.
Nói xong, anh đang định nhấn thoát ra, nhưng trong tai nghe truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Thẩm Ngôn Cố.” Giang Phú gọi anh.
Thẩm Ngôn Cố: “Hửm?”
Giang Phú nói: “Ngủ sớm một chút.”
Thẩm Ngôn Cố chột dạ không nguyên do: “Biết rồi.”
Quần chúng quan sát cũng đã tan.
Trần Quân đối diện cất điện thoại đi, nói với Thẩm Ngôn Cố: “Cậu và Giang Phú là sao đây có phải là đấu đôi sau lưng tôi không?”
Thẩm Ngôn Cố chui vào trong giường: “Làm gì có, hôm nay là lần đầu tiên chơi.”
Trần Quân không tin: “Lừa ai chứ, hai người các cậu ăn ý như thế, không có chơi 100 trận không thể có loại phối hợp này.”
Thẩm Ngôn Cố: “Tôi lừa cậu làm gì, không có chính là không có.”
“Ài.” Diệp Lan đối diện hỏi: “Buổi tối các cậu và Thang Thần chơi ra sao?”
Trần Quân bị Diệp Lan hỏi như thế lập tức hăng hái: “Các cậu không biết thôi, lúc chị ấy chơi game còn nói muốn mang gà rán cho Tiểu Cố, giọng điệu ấy, gọi một cái...”
Thẩm Ngôn Cố trực tiếp cắt ngang: “Tôi từ chối rồi.”
Diệp Lan cười lên: “Thang Thần này rốt cuộc có ý gì đây ta? Sớm nghe nói chị ấy thích Tiểu Cố, không nóng không lạnh, cũng không thấy chị ấy làm gì.”
“Đúng thế.” Trần Quân cũng nói: “Năm nhất đã có tin đồn chị ấy thích Tiểu Cố, cuối cùng theo đuổi hay không theo đuổi, còn không theo đuổi thì bị Thái Tiêu Tiêu theo đuổi rồi.”
Thẩm Ngôn Cố: “... Này, đừng nói bừa.”
Dương Dương tham gia cuộc trò chuyện: “Thái Tiêu Tiêu là đàn em xinh đẹp được Tiểu Cố đưa đi à?”
Trần Quân kinh ngạc ngồi dậy: “Chính là cô ấy! Cô nhóc đó hôm qua không biết từ đâu chạy ra, làm một màn ngẫu nhiên gặp được với Tiểu Cố của chúng ta, lấy wechat của Tiểu Cố rồi chạy.”
Trần Quân quái gở học giọng điệu của Thái Tiêu Tiêu: “Đàn anh, hôm nọ quên không kết bạn wechat với anh, giờ có tiện thêm không ạ?”
Thẩm Ngôn Cố trực tiếp đưa wechat cho Dương Dương xem, Dương Dương tiến đến gần, nhìn bên trên chỉ có hai đoạn.
[Chào đàn anh!]
[Xin chào.]
Dương Dương: “Chỉ thế thôi á?”
Thẩm Ngôn Cố bất lực lại bất lực: “Các cậu đừng trêu tôi, đừng có kiểu người khác nói chuyện với tôi một câu thì nói người ta thích tôi, không phải như thế, tôi rất ngại đấy.”
Ba người cùng nhau cười ầm lên: “Được được được.”
Trần Quân tiếp lời: “Haizz, cũng chỉ nói ở kí túc xá, ra ngoài sẽ không nói đâu.”
Người khác nói câu này còn nghe được, nhưng Trần Quân nói thì không được.
Thẩm Ngôn Cố không khách khí nói: “Cậu nói không biết ngượng à? Vừa rồi Thang Thần nói muốn mang gà rán đến, ai ở bên kia hành động quái gở nhỉ?” Thẩm Ngôn Cố càng nói càng lớn tiếng: “Giang Phú đều nghe được rồi!”
Trần Quân lớn tiếng cười rộ: “Xin lỗi xin lỗi mà! Tuyệt! Đối! Không có lần sau!”
Thẩm Ngôn Cố: “Cậu tốt nhất là như vậy!”
Mọi người ồn ào một trận rồi yên tĩnh lại.
Đêm đã khuya, khu vực kí túc xá cũng tiến vào giấc ngủ, bên ngoài có gió thổi qua, đánh tường đánh lá, phát ra tiếng động không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi nhưng chứng tỏ mình tồn tại, vù vù vù.
Thẩm Ngôn Cố cầm bịt mắt bên giường lên, nhưng mà anh nghĩ một hồi, lại lấy điện thoại ra.
Anh click mở wechat của Giang Phú.
Không biết não động như thế nào, anh đột nhiên đánh chữ cạch cạch cạch ở trong khung bên dưới, nói anh và nữ sinh số 4 kia không có gì.
Một đoạn thật dài, đánh chữ xong Thẩm Ngôn Cố nghiêng đầu, mày chau lại.
Điên khùng gì vậy trời.
Xóa.
Sau đó anh lại đánh “Không ngờ rằng cậu lợi hại như thế.”
Tiếp đó anh lại xóa.
Sau đó anh lại đánh "Sau này có thời gian rảnh lại chơi cùng nhé?"
Tiếp sau đó anh lại xóa đi.
Gõ gõ xóa xóa, cuối cùng cũng không viết cái gì, Thẩm Ngôn Cố do dự rốt cuộc có nên nói cái gì với Giang Phú hay không, dù sao thì không đầu không đuôi kéo người ta vào, lại sảng khoái bắn hết một trận, không nói lời nào hình như không thể nào nói nổi.
Ngón cái dao động trên bàn phím vài cái, cuộc đối thoại phía trên bỗng nhiên hiện ra nhiều hơn một dòng.
Giang Phú gửi đến tin nhắn mới.
[Ngủ ngon nhé?]
Bản thân Thẩm Ngôn Cố không biết sao lại mỉm cười, anh trả lời tin nhắn của Giang Phú.
[Ngủ ngon.]
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Ngôn Cố phát hiện bản thân mình có hơi nóng.
Quạt trên trần nhà thổi ong ong ong, thế nhưng còn mất nửa vòng nữa mới thổi đến bên của anh.
Có thể nhanh hơn không.
Độ nóng của tân sinh viên huấn luyện quân sự dần dần lắng xuống, sinh viên cũ trong vòng bạn bè cùng nói chuyện phiếm về trời nắng và than thở về nhà ăn cũng dần dần không còn.
Đang là thời gian ăn cơm, Thẩm Ngôn Cố và Trần Quân vừa từ nhà ăn đi ra, thì gặp một nhóm sinh viên năm nhất hấp tấp đi vào.
"Ha, vẫn may là chúng ta ăn kịp." Trần Quân nhìn đằng sau nói.
Dương Dương nói: "Một đám người này, bọn họ có thể nhận ra ai là ai không?"
Thẩm Ngôn Cố: "Lúc trước chúng ta làm sao nhận ra người mình, bọn họ cũng nhận ra như thế."
Dương Dương khoác vai Thẩm Ngôn Cố: "Cậu dễ nhận ra thôi, khi đó tôi tìm người của kí túc xá chủ yếu đều là tìm cậu."
Diệp Lan cũng lên tiếng: "Tôi cũng thế."
Trần Quân kinh ngạc: "Tôi cũng thế, khi đó mỗi lần tìm được Tiểu Cố mọi người đều hợp lại một chỗ."
Thẩm Ngôn Cố vì để giống với mọi người, cũng lập tức nói: "Thế tôi cũng thế."
Ba người: "Này!"
Thẩm Ngôn Cố: "Hả sao?"
Ba người cùng cười lên, nhìn ham muốn sống của Thẩm Ngôn Cố cao như thế, cho nên buông tha cho anh: "Haizz không so đo với cậu."
Thẩm Ngôn Cố và Trần Quân muốn đến siêu thị dưới lầu mua đồ, Dương Dương và Diệp Lan trở về trước, đồ Thẩm Ngôn Cố muốn mua không nhiều, chỉ là một cây bút và một quyển vở, siêu thị bây giờ nhiều người, Trần Quân mua giúp đồ cho Thẩm Ngôn Cố luôn, bảo anh ở ngoài đợi.
Thẩm Ngôn Cố đứng ở cửa vô cùng buồn chán, lấy điện thoại ra.
Vừa hay wechat nhóm lớp có điểm đỏ, Thẩm Ngôn Cố nhấn vào, nhìn thấy dòng tin nhắn mới nhất.
"Đẹp trai quá!"
Không biết ra làm sao, trong đầu Thẩm Ngôn Cố lập tức hiện ra một bóng người.
Thế là anh nhấn vào dòng tin nhắn mới, màn hình lướt lập tức lên trên.
Hay thật, còn đúng là Giang Phú.
Là video của lớp trưởng gửi đến, bìa ngoài chính là Giang Phú, cậu mặc đồ huấn luyện quân sự, nắm lấy xà kép để hít xà.
Thẩm Ngôn Cố click mở video, âm thanh nền lập tức truyền ra.
"Cố lên, cố lên..."
Trên xà kép không chỉ có mình Giang Phú, bên cạnh cậu còn có vài gương mặt, Thẩm Ngôn Cố đoán mọi người hẳn là đang thi đấu với nhau vào thời gian nghỉ ngơi.
Video không dài, mới qua vài giây, mấy bạn học bên cạnh Giang Phú từng người từng người đều không giữ được mà nhảy xuống, sau cùng chỉ còn lại Giang Phú, quần chúng xung quanh truyền đến tiếng hoan hô ồn ào.
Giang Phú cũng từ trên nhảy xuống, hạ xuống lại đứng lên, cậu vô tình liếc nhìn ống kính.
Vành nón vừa hay ngăn cản mặt trời chói chang, ống kính cứ như vậy bắt được đôi mắt sáng ngời của cậu dưới bóng râm.
Video kết thúc.
Thẩm Ngôn Cố không hiểu tại sao lại nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn mở xem thêm lần nữa, đầu bỗng nhiên bị vỗ một cái.
Anh cho rằng Trần Quân đã ra ngoài, nhưng không ngờ rằng.
"Ôi má ơi."
Thẩm Ngôn Cố đột nhiên bị dọa nhảy dựng.
Người đang đứng trước mặt, không phải là Giang Phú thì là ai.
Dường như thứ Thẩm Ngôn Cố vừa nhìn thấy không phải là video bình thường, mà là thứ khác của Giang Phú, nhìn thấy người lập tức tắt điện thoại vứt vào trong túi.
"Ha ha, trùng hợp ghê." Thẩm Ngôn Cố sợ mình cười quá giả, lại cười thêm: "Ha ha ha."
Nhưng Giang Phú không quan tâm hoạt động tâm lí của anh rốt cuộc là gì, cũng vốn dĩ không nhìn ra được sự mất tự nhiên của anh, quay đầu đi đến tủ lạnh lấy nước.
Sự chột dạ của Thẩm Ngôn Cố được giải phóng, trong lòng thở dài một tiếng.
Cách cửa tủ lạnh, Thẩm Ngôn Cố nghe Giang Phú hỏi: "Bị tôi dọa sợ à? Gan nhỏ thế."
Thẩm Ngôn Cố lại ha ba tiếng: "Không có, không phải."
"Muốn không?"
Giang Phú cầm một chai nước khoáng ra, đưa về phía Thẩm Ngôn Cố.
Thẩm Ngôn Cố cảm thấy bây giờ cần chút nước, thế nên gật đầu: "Muốn."
Nhưng tay anh mới đưa ra, Giang Phú đã thu chai nước lại.
Cái gì?
Trêu anh à?
Thế nên Thẩm Ngôn Cố cứ đứng ngẩn ngơ như thế nhìn Giang Phú mở nắp chai.
Sau đó thấy cậu hơi vặn nắp chai lại.
Nước lại được đưa qua.
Hơ, xin lỗi, là tôi lòng dạ tiểu nhân rồi.
Trong lòng Thẩm Ngôn Cố cười nhạo mình một tiếng, vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Giang Phú từ bên trong lấy ra thêm một chai, tiếp đó lại lấy điện thoại ra.
Thẩm Ngôn Cố cũng lấy điện thoại ra, anh muốn quét mã QR trên tủ lạnh, nhưng cơ thể của Giang Phú này, không để ý nghiêng về một bên, nhưng vừa hay lại che đi mã QR.
Không đợi Thẩm Ngôn Cố nói, trên điện thoại Giang Phú đã xuất hiện trang thanh toán thành công hai chai nước.
Thẩm Ngôn Cố chỉ đành cất điện thoại đi, "Cảm ơn."
Giang Phú mở nắp chai uống nước, Thẩm Ngôn Cố cũng uống cùng cậu, vừa nuốt xuống một ngụm nước, Trần Quân bên trong đã đi ra.
"Đúng lúc đang khát, cho tôi uống với."
Trần Quân nói xong bèn cướp chai nước của Thẩm Ngôn Cố, sau đó mới nhìn thấy người bên cạnh: "Giang Phú cũng ở đây à."
Mắt Thẩm Ngôn Cố cong lại, chỉ vào Giang Phú cười nói: "Cậu ấy mời tôi uống đấy."
Trần Quân khó hiểu nhìn Thẩm Ngôn Cố, thầm nghĩ một chai nước thôi mà cậu xấu tính cái gì?
Nhưng bởi vì Giang Phú ở đây, Trần Quân không có nói ra.
Mắt thấy miệng Trần Quân sắp chạm đến miệng chai, một chai nước khác áp lên chặn cánh tay cậu ta.
"Đàn anh."
Trần Quân theo chai nước nhìn Giang Phú: "Sao thế?"
Giang Phú ngoảnh đầu lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra đưa cho Trần Quân.
Một chai mới đến, Trần Quân đương nhiên vui sướng, cậu ta trả lại chai nước cho Thẩm Ngôn Cố, nói cảm ơn Giang Phú bèn mở nắp ra.
Bàn tay có chút mồ hôi, lau vào áo.
Cái này sao khó mở thế, lại vặn mạnh chút.
Ài, chặt như này.
Được rồi, mở được rồi!
Giang Phú cũng đang đợi bạn, đúng lúc này bạn của cậu cũng đi ra từ siêu thị.
Mặc dù gương mặt xa lạ, nhưng Trần Quân và Thẩm Ngôn Cố vẫn nhận được hai tiếng "Đàn anh."
Trên đường trở về, hai đàn em đi đằng trước, hai đàn anh đi đằng sau, mặt trời hơn bốn giờ đã không chói nữa, còn phủ một màu vàng rực rỡ và mùi cỏ xanh trên đường cái.
Thẩm Ngôn Cố cúi đầu lại ngẩng đầu, thấy bóng anh vừa lúc phủ lên bóng của Giang Phú, đầu anh đang lắc qua lắc lại sau lưng Giang Phú.
Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy bóng tóc của mình có một nhúm tóc dựng lên thì đưa tay lên sửa một chút.
Nhưng mà sau khi sửa xong anh không có bỏ tay xuống ngay lập tức mà tiếp tục đi lên trước.
Anh nhìn thấy bóng của những ngón tay anh vẽ trên lưng Giang Phú, vẽ hoa văn trên đồng phục của Giang Phú, ngang ngang cong cong.
Vẽ tới vẽ lui, bóng dần dần theo cánh tay Giang Phú hạ xuống, đi đến cuối đường, dừng lại trên mu bàn tay của Giang Phú.
Cánh tay Giang Phú vung vẩy, bóng ngón tay Thẩm Ngôn Cố lúc thì trên tay cậu, lúc thì trên mặt đất.
Một việc rất nhàm chán, bản thân Thẩm Ngôn Cố cũng không biết mình đang làm cái gì.
Khi anh muốn thu tay về, anh thấy cánh tay Giang Phú đột nhiên không vung nữa, lòng bàn tay cũng bất ngờ hơi lật.
Bóng ngón tay Thẩm Ngôn Cố dừng lại trên lòng bàn tay Giang Phú, dường như chỉ cần ngón tay Giang Phú cong lại thì Thẩm Ngôn Cố sẽ bị cậu nắm được.
Thẩm Ngôn Cố hoảng sợ, vội vàng thu tay về.
Ánh nắng mặt trời lúc này rọi ở đâu rồi, sao mà mặt nóng thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT