Thẩm Ngôn Cố cảm thấy bản thân hình như có chút vui mừng quá độ rồi, tới khi Giang Phú buông anh ra, chân của cậu đã tê rồi, suýt chuýt nữa đã không đứng vững được.

Lúc này vẫn chỉ có chừng đó ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, nhưng không biết tại sao vào giờ phút này Thẩm Ngôn Cố có thể nhìn được rõ gương mặt Giang Phú, còn nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời kia của cậu.

“Hehe.”

Thẩm Ngôn Cố mỉm cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play