Cuối cùng đại học Lam Thành cũng đón ngày náo nhiệt nhất trong tháng chín.

Hôm nay tân sinh viên đến báo danh, đàn anh đàn chị có nhiệm vụ hay không cũng chen chúc trong sảnh lớn đón tân sinh viên, giúp đỡ một chút, đến góp vui, xem có nam đẹp trai nữ xinh gái nào không.

Hôm nay chương trình học của lớp hai khoa máy tính không nhiều, buổi sáng chỉ có hai tiết cấu trúc dữ liệu, sau khi tiết học kết thúc, mọi người trong lớp hò hét chạy ra ngoài, trò chuyện sẽ sắp xếp thời gian trong hôm nay thế nào.

“Cậu có đến sảnh lớn không?” Trên hành lang bên ngoài phòng học, Trần Quân xoay cuốn sách hỏi Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Đến đó làm gì?”

Trần Quân đưa cuốn sách đến, Thẩm Ngôn Cố phối hợp đưa ngón trỏ đón lấy cuốn sách, tiếp tục xoay.

“Không phải Lâm Huống ồn ào ở trong nhóm, nói lớp mình rảnh rỗi thì đi giúp cậu ấy đón tân sinh viên.”

Thẩm Ngôn Cố à một tiếng, giống như tiếp sức, anh đưa cuốn sách cho Diệp Lan: “Cậu đi không?”

Diệp Lan đưa ngón trỏ ra tiếp tục xoay cuốn sách: “Vậy đi thôi, dù sao cũng không có việc gì.”

Diệp Lan nói xong lại đưa cuốn sách cho Dương Dương: “Đi chung không?”

Dương Dương vừa đưa ngón tay lên thì cuốn sách rơi xuống đất.

Ba người kia cùng nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Này! Buổi tối quét dọn!”

Dương Dương kinh ngạc chỉ vào cuốn sách: “Chỉ như vậy?”

Bốn người trong phòng 306 thường xuyên ầm ĩ quyết định ai là người quét dọn, không có quy tắc gì, nhìn xem tâm trạng của mọi người, nhất là một người đặc biệt so với ba người còn lại, vậy người đặc biệt đó sẽ phải quét dọn.

Lần trước mọi người đưa ra quyết định này, là Trần Quân bị thầy tiếng anh điểm danh.

Sau đó Diệp Lan và đàn chị của cậu ta ở bên nhau.

Lại có một lần, bởi vì Thẩm Ngôn Cố nhận được mấy quả táo vào đêm Giáng Sinh của mấy nữ sinh, chỉ có Thẩm Ngôn Cố nhận được, cho nên nói xem có nên phạt hay không.

Cho dù là ông trời cũng không bỏ qua được.

Bốn người đi được một đoạn, điện thoại đồng thời kêu lên, bọn họ không cần kiểm tra cũng biết là thông báo trong lớp, vì vậy họ đã cử trưởng ký túc xá là Trần Quân xem tin nhắn.

Trần Quân mở điện thoại rồi mở tin nhắn giọng nói mới nhất trong nhóm chat.

“Các bạn học, các cậu có đến không.” Giọng nói của Lâm Huống vô cùng lớn.

Sau đó lại gửi tin nhắn: “Ngôn Cố đến chưa? Giang Phú cũng ở đây, tôi nghĩ hai người đứng dưới bảng hiệu khoa của chúng ta đi, cũng không cần làm gì, chỉ cần đứng đó và mỉm cười là được.”

Trần Quân nghe xong thì bật cười, nhấn gửi tin nhắn giọng nói: “Cậu đang đón tân sinh viên hay là thành lập câu lạc bộ vậy, sau khi kết thúc thì cậu sẽ trả lương cho Tiểu Cố của chúng tôi chứ?”

Lâm Huống: “Tôi mời các cậu đi ăn cơm được chưa?”

Trần Quân: “Vậy thì quá tốt.”

Trên đường đi đến sảnh lớn, Thẩm Ngôn Cố đột nhiên nhớ đến sáng nay quên mang theo thẻ sinh viên, anh nói bọn họ đi trước, còn anh quay về ký túc xá một chuyến.

Sau khi trì hoãn một đoạn thời gian ngắn như thế, Lâm Huống lại thúc giục anh trong nhóm chat, dáng vẻ giống như thể đội hình chào tân đón sinh viên không có anh thì không được.

Thẩm Ngôn Cố cầm lấy thẻ sinh viên vội vàng chạy tới, sau khi anh đến nơi thì tìm trong sảnh một vòng, hơn nửa ngày mới tìm thấy bảng hiệu khoa máy tính.

Nhưng dưới bảng hiệu không có Giang Phú.

Anh đi tới, Lâm Huống nhìn thấy anh thì đáng tiếc: “Chẳng trùng hợp gì cả, Giang Phú đưa bạn cùng phòng mới của mình về ký túc xá rồi, vừa mới đi thôi.”

Dương Dương cũng hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Cậu không gặp được trên đường sao?”

Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Tôi chạy từ rừng nhỏ đến đây.”

Dương Dương còn đáng tiếc hơn Lâm Huống: “Đúng là không có duyên phận.” Cậu ta lại nói: “Haiz, tôi nói cho cậu biết, Giang Phú này kéo tỉ lệ đẹp trai của khoa máy tính của chúng ta lên rất cao.”

Trần Quân cười đi tới: “Bây giờ cũng không quá chênh lệch, Tiểu Cố, cậu ở trên cao, phải cười đó bé con Ngôn Ngôn à.”

Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ nhìn Trần Quân.

“Khá lắm.” Lâm Huống bật cười to: “Trần Quân, còn nói tôi sao, nếu cậu không đến câu lạc bộ Nhạc Thiên thì tôi cũng không đi chơi rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhướng mày, lộ biểu cảm chỉ có cậu và tôi hiểu.

Đương nhiên nói Thẩm Ngôn Cố đứng dưới bảng hiệu cũng chỉ nói đùa, đón sinh viên mới rất thiếu người, Thẩm Ngôn Cố vừa đến được năm phút, phải làm một đống việc nhỏ nhặt, anh còn chưa làm xong, lại được giao cho một đàn em nữ.

Mấy ngày nay trường mở cửa ký túc xá nam sinh và nữ sinh khá tự do, mọi người có thể tự ý ra vào, đưa sinh viên mới về ký túc xá rồi quay lại thì có hơi vất vả, vì vậy khoa máy tính đưa các đàn em về ký túc xá sẽ do nam sinh phụ trách.

Thẩm Ngôn Cố vừa đưa đàn em đi, Giang Phú lại đến sảnh trường học.

“Woa, rốt cuộc cậu và Tiểu Cố có duyên phận máu chó gì vậy!” Dương Dương nhìn thấy Giang Phú đến, đáng tiếc nói.

Lâm Huống nhìn vẻ mặt khó hiểu của Giang Phú thì giải thích cho cậu: “Ngôn Cố vừa mới rời đi.” Sau đó lại hỏi: “Cậu đưa người đến ký túc xá chưa.”

Giang Phú gật đầu, nhìn con đường phía sau: “Anh ấy đến sao?”

“Ngôn Cố à?” Lâm Huống gật đầu: “Vừa đến nhưng lại đi rồi, tôi nhờ cậu ấy dẫn đàn em đi.”

Lúc này Trần Quân đi tới: “Lâm Huống, cậu thật sự rất yêu Tiểu Cố đó, Giang Phú không biết chứ, đàn em kia rất xinh đẹp, nói là hoa khôi lớp cũng không hề nói quá, Lâm Huống không cho ai đưa đi cả, chỉ đích danh Tiểu Cố đưa đi.”

Lâm Huống đẩy Trần Quân ra: “Còn không phải là do sợ mấy cậu và đàn em không trò chuyện được sao.”

Trần Quân lại đi tới: “Cũng cho bọn tôi một cơ hội giúp đỡ lớp chứ.”

Có một nam sinh trong lớp cũng nói: “Ai cũng độc thân từ trong bụng mẹ thôi.”

Mấy người đang nói chuyện, Giang Phú cúi đầu không nói gì cả, sau khi điền vào bảng biểu mẫu thì rời đi.

“Này Giang Phú.” Lâm Huống lớn tiếng gọi cậu.

Giang Phú quay đầu lại, Lâm Huống vẫy tay: “Cậu cầm nhầm rồi, tờ này mới đúng, đến đây điền lại đi.”

Nửa tiếng sau, Thẩm Ngôn Cố đưa đàn em trở về, anh vừa mới đến, Trần Quân vỗ vai anh: “Có lấy được wechat không?”

Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không.”

Tất cả mọi người bao gồm Trần Quân: “Không à?”

Có người tiếc nuối nói: “Lâm Huống, cậu không nên để Ngôn Cố đưa đi.”

Thẩm Ngôn Cố lập tức nghe rõ: “Không nói sớm.”

Lâm Huống cười, sau đó mới lấy ra khí thế bí thư chi đoàn: “Đừng như vậy, hôm nay đón sinh viên mới, đừng có làm này làm kia cho tôi.”

Thẩm Ngôn Cố cũng cười, sau đó ngẩng đầu nhìn một vòng.

Dương Dương hỏi anh: “Tìm Giang Phú sao?”

Thẩm Ngôn Cố thật ra không biết mình đang tìm cái gì, nghe Dương Dương hỏi như vậy, anh mới cảm thấy dường như mình đang tìm Giang Phú.

“Cậu ấy đưa người đi vẫn chưa quay lại sao?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.

“Đã sớm quay lại.” Dương Dương thở dài: “Nói hai người không có duyên phận thì đúng là không có duyên phận, cậu ấy vừa mới đi thì cậu đến, cậu mới đi thì cậu ấy đến, cậu xem bây giờ cậu ấy vừa mới rời đi không lâu.”

Thẩm Ngôn Cố: “Lại đi đưa người sao?”

Dương Dương lắc đầu: “Lâm Huống nói cậu ấy đến văn phòng khoa rồi.”

Đúng là không có duyên phận, vẫn luôn liên tục cho đến khi bọn họ ăn cơm.

Lâm Huống cho mọi người đi ăn cơm theo từng nhóm, đến hai giờ buổi chiều, phòng 306 của ký túc xá mới được thả tự do.

Bọn họ đến quán ăn, nhìn thoáng đã thấy người một nhà ngồi bên cửa sổ.

“Này!” Dương Dương đi về phía đó gọi.

Năm người bên kia cùng quay đầu lại, ba người bạn cùng lớp, hai đàn em, trong đó có một đàn em là Giang Phú.

“Rốt cuộc hôm nay hai người cũng gặp được nhau.” Dương Dương đi tới thở dài nói: “Đúng là không dễ dàng gì.”

Thẩm Ngôn Cố nở nụ cười với Giang Phú.

Trần Quân nói: “Người đứng đầu bảng gặp người đứng đầu bảng, nước mắt lưng tròng.”

Thẩm Ngôn Cố quay đầu lại cười giả tạo với Trần Quân.

Bốn người ngồi xuống bàn bên cạnh, tùy ý gọi bốn món mặn một món canh.

Lúc này không có nhiều người cho nên lên món khá nhanh, không đến mấy phút đã mang lên ba món.

“A... quên nhắc bọn họ đừng bỏ hành rồi.” Trần Quân nhìn người bên cạnh đang nhặt hành trong chén thịt ra: “Tiểu Cố không ăn được hành.”

Thẩm Ngôn Cố nhặt hành vô cùng thành thạo: “Không sao.”

Dương Dương đặt muỗng xuống: “Tôi đi nói.”

Thẩm Ngôn Cố đè tay Dương Dương xuống: “Không cần, tôi đoán bọn họ cũng cho vào nồi rồi, tôi lấy ra hết là được, chuyện nhỏ.”

May là quán này cắt hành lớn, cũng không cho nhiều, cho nên Thẩm Ngôn Cố không cần tốn nhiều thời gian nhặt hành.

Đám người ăn được một lát, nghe thấy bàn bên cạnh chào tạm biệt.

Mọi người nói khách sáo mấy câu rồi rời đi, bọn họ vừa đi, bàn này chỉ còn lại hai món cũng được mang lên.

Thẩm Ngôn Cố đột nhiên nói: “Không có hành.”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, đúng là hai món vừa rồi không có cho hành.

Diệp Lan nói: “Có phải bà chủ đột nhiên nhớ ra Tiểu Cố không ăn hành hay không.”

Trần Quân gật đầu: “Cũng có thể, chúng ta cũng đến đây không ít lần, sao lại không nhớ rõ Tiểu Cố của chúng ta chứ.”

Dương Dương bổ sung: “Ngôn Ngôn của chúng ta đẹp trai như thế, bà chủ chắc chắn nhớ kỹ.”

“Được rồi được rồi.” Thẩm Ngôn Cố bất đắc dĩ: “...Còn nói nữa thì tôi lập tức rời đi.”

Buổi chiều Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú cũng không bỏ lỡ nhau nữa, nhưng cũng không ở chung lâu.

Không có quá nhiều sinh viên mới đến, bọn họ ăn cơm xong đi qua mới hơn mười phút, Lâm Huống nói không cần bọn họ giúp đỡ nữa, kêu bọn họ về trước.

Vì vậy một đoàn người chiếm hết cả con đường đi về ký túc xá nam.

Đi tới đi lui, Dương Dương bỗng nói một câu: “Cậu nhìn Giang Phú này, bóng lưng cũng đẹp như thế.”

Thẩm Ngôn Cố bật cười: “Cậu dứt khoát cầm loa nói vào tai cậu ấy đi.”

“Tôi không sợ cậu ấy nghe thấy.” Cậu ta còn hét lên phía trước: “Khen cậu đó, Giang Phú.”

Giang Phú lịch sự quay đầu lại, không biết thế nào, Thẩm Ngôn Cố không nhìn thấy mặt cậu, nhưng hình như nhìn thấy cậu đang cười.

Đám người đứng mấy hàng lộn xộn bên lề đường, mọi người cùng đi tốc độ bằng nhau, mỗi người trò chuyện riêng.

Dương Dương đang nói đến kỳ thi cuối kỳ, sau lưng có một nữ sinh bỗng nhiên chạy tới, nữ sinh này vẫn chạy về phía trước, sau đó dừng ở đầu hàng bọn họ, quay người ngồi xổm xuống buộc dây giày trước mặt bọn họ.

“Phụt.” Trần Quân bật cười lên, nhỏ tiếng nói: “Không thể diễn tốt hơn một chút sao, cũng quá giả tạo rồi.”

Dương Dương cũng cười, cậu ta hỏi: “Này, các cậu nói cô ấy nhìn Giang Phú hay là Tiểu Cố?”

Diệp Lan: “Cả hai.”

Diệp Lan vừa nói xong thì nhìn thấy nữ sinh đứng lên, lơ đãng nhìn Giang Phú trước, sau đó lại có vẻ lơ đãng nhìn Thẩm Cố Ngôn, sau đó lại chạy đi.

Trần Quân quay đầu nhìn, quả nhiên thấy nữ sinh này và mấy chị em của cô ấy đang đi chung, điên cuồng thảo luận gì đó.

“Nhìn đi, đúng không.” Trần Quân nói: “Dây giày này rất đáng giá.”

Dương Dương cũng đang nhìn, nhưng cậu ta đột nhiên nói: “Haiz, cậu xem có phải cô ấy đang cầm túi gà rán Hỉ Hối hay không?”

Trần Quân quay lại nhìn: “Đúng vậy.”

Thẩm Ngôn Cố nghe xong cũng quay đầu lại, sau đó quay lại.

“Thèm quá, cũng muốn ăn.” Thẩm Ngôn Cố nói.

Dương Dương: “Tôi cũng vậy.”

Diệp Lan: “Tôi cũng vậy.”

Trần Quân: “Tôi cũng vậy.”

Hỉ Hối là một quán gà rán nổi tiếng ở Lam Thành, do dân bản xứ mở, hương vị rất khác biệt, chỉ có quán này.

Không biết có phải bởi vì quán này quá ngon và nổi tiếng mà tùy hứng hay không, mỗi ngày chỉ bán bấy nhiêu, không tăng số lượng, cũng không giao hàng, phải xếp hàng mới mua được.

Xếp hàng vẫn ổn, nhưng chỗ này cách trường quá xa, lại không có tuyến xe buýt thẳng đến đó, đi đi về về vô cùng phiền phức, bình thường bọn họ đi dạo phố mới có thể thuận tiện mua.

Buổi tối không bận rộn, đúng lúc Diệp Lan có hẹn chơi bóng với lớp bên cạnh, mọi người cùng đi theo.

Lâu rồi không chơi, mọi người chơi từ hoàng hôn đến trời tối mới trở về.

“Cú vào bóng cuối cùng, chúng ta phối hợp vô cùng ăn ý.” Trên hành lang ký túc xá, Dương Dương đắc ý nói, vẫn chưa thỏa mãn: “Lớp kế toán chỉ thua chúng ta một điểm, hahaha, quá sung sướng.”

Trần Quân cũng thở dài: “May là bóng được chuyền cho Tiểu Cố, ba điểm cuối cùng, có ai nhìn mà không nói một câu đẹp trai.”

Thẩm Ngôn Cố cười: “Đừng nói nữa, chính tôi cũng cảm thấy đẹp trai.”

“Hả? Cái gì?” Diệp Lan đột nhiên cắt ngang mọi người, chỉ tay cách đó không xa.

Mọi người nhìn theo tay Diệp Lan.

Bốn người cùng đi tới, cách đó nửa mét, nhìn chằm chằm vào cánh cửa ký túc xá của bọn họ.

Lúc này có một túi giấy treo trên tay cầm cánh cửa ký túc xá của bọn họ.

Túi màu vàng, có bốn chữ màu đỏ vô cùng dễ thấy.

“Gà rán Hỉ Hối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play