Lục Thành đã có tính toán, nếu đã quyết định trước tháng sáu sẽ giành được tình cảm của nàng, lại chỉ còn hai lần cuối tháng gặp mặt nhau, hắn quyết định lần này sẽ làm cho nàng hiểu được tâm ý của hắn.
"Vì sao không hiếu kỳ vì sao ta lại đổi giọng gọi muội là Hương nhi?" Lục Thành vẫn không nhận lấy A Nam, lui về phía sau một bước, cúi người nhặt chiếc giày đầu con hổ lên cho nhi tử, một bên giúp nhi tử xỏ giày một bên nhẹ giọng hỏi, giọng nói vừa trầm thấp vừa có thêm vài phần hài hước. Từ lúc phát hiện nàng đang âm thầm căng thẳng, trong lòng Lục Thành có chút khẩn trương, tim đập bình thường nhưng vì nàng mà tăng tốc nhanh hơn, cũng không còn sợ hãi mà mở miệng hỏi.
Nói dễ nghe chính là gan lớn, khó nghe chính là da mặt dày, không thèm đếm xỉa đến ai .
Nam nhân da mặt dày, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương lại cực kỳ mỏng, nghe thấy hắn gọi nhũ danh của nàng càng ngày càng thuận miệng, càng ngày càng thân mật, mà cái loại thân mật đó lại không giống với khi đại bá phụ và đại bá mẫu gọi nàng, nàng càng xấu hổ không dám nhìn hắn, nửa người trên của nàng lặng lẽ lui về phía sau, cúi đầu xuống cách hắn một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn đệ đệ ngủ say sưa, tùy ý suy đoán: "Sợ Thu Nhi nghe được sẽ không vui đúng không."
"Đoán thêm nào." Lục Thành không hề báo trước ngẩng lên đầu, nhìn nàng nói.
Ngưng Hương mặc dù nghiêng đầu, nhưng dư quang trong mắt vẫn nhìn thấy được động tác của Lục Thành, khuôn mặt tuấn mỹ kia không cần nhìn đối diện mà chỉ cần một bên mặt mơ mơ hồ cũng làm cho nàng cảm nhận được một loại áp lực.
Loại áp lực này, còn có ngữ khí của hắn khi trêu đùa, đều làm cho Ngưng Hương nghĩ tới một người.
Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn chính là thích như vậy, ném ra một món đồ khiến nàng hiếu kỳ, nhưng lại cố ý không nói ra đáp án.
Ngưng Hương thật sự không hiểu một người nam nhân thật lòng thích một cô nương sẽ cùng đối phương chung sống thế nào, nhưng nàng biết rõ thế nào là giọng điệu đùa bỡn. Đùa giỡn ư, nàng đã quen thuộc ánh mắt sâu kín ấy, quen thuộc giọng nói trầm thấp ấy.
Nếu là Bùi Cảnh Hàn, nàng chỉ biết sợ hắn trốn hắn.
Thế nhưng bây giờ Lục Thành lại dám dùng giọng điệu đó. Đùa giỡn nàng...
Ngưng Hương không muốn hiểu lầm người đã từng giúp nàng rất nhiều lần, cho nên nàng quay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt Lục Thành.
Lục Thành không ngờ được cô nương dịu dàng đáng yêu lại hay xấu hổ đột nhiên to gan như vậy, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn dũng cảm cùng nàng đối mặt, hy vọng nàng có thể hiểu được tâm ý của hắn.
Ngưng Hương đã nhìn thấy, nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào kia đều là ôn nhu câu dẫn người, lại chỉ cảm thấy phản cảm cùng thất vọng.
Phùng cô nương vì hắn làm trái ý phụ thân, không tiếc phá hoại thanh danh cũng muốn gả cho hắn, Lục Thành lại như không để ý mà nhanh chóng vừa lòng người khác? Còn thừa lúc nàng giúp đỡ chăm sóc cốt nhục duy nhất của phùng cô nương lưu trên đời này thì lại muốn trêu ghẹo nàng?
Thu hồi ánh mắt, Ngưng Hương vừa khách khí vừa xa cách mà nói: "Lục đại ca vẫn nên gọi là ta là Từ cô nương đi, ta không có quen khi người nam nhân khác gọi nhũ danh của ta."
Hắn vui vẻ tận lực giúp người, Ngưng Hương cũng hết sức bằng lòng coi hắn giống như người trong thôn mà đối đãi, không phải bởi vì hắn bạc tình mà phủ nhận những cái khác hắn không tốt, nhưng nàng tuyệt không hy vọng Lục Thành thích mình, nàng không muốn gả cho người nam nhân bạc tình, càng không muốn làm mẹ kế của A Nam, không muốn tương lai sau khi A Nam hiểu chuyện lại oán trách nàng đoạt đi nam nhân của nương bé.
Thấy thần sắc nàng lạnh lùng, giống như ánh sáng vốn mờ nhạt nhu hòa giờ chỉ còn lại sắc tối.
Lấy hết dũng khí lắm mới dám thử dò xét nhưng lại không ngờ bị cự tuyệt không chút lưu tình, dù da mặt Lục Thành cũng dày, nhưng cũng có chút chịu không nổi.
Hắn mấp máy miệng, còn chưa phát ra âm thanh đã bị Ngưng Hương thấp giọng thúc giục: "Nhanh lên đi, đừng để cho mọi người đại bá mẫu chờ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT