A Đào ngáp một cái, vén chiếc chăn trên người của cháu trai ra, dụi dụi đôi mắt ngồi dậy, "Đại ca, Từ tỷ tỷ vẫn chưa tới sao?"
Lục Thành ôm nhi tử xuống xe đi vòng quanh xe lừa, mắt nhìn về phía cửa thành bắc, nói: "Sẽ nhanh thôi."
A Nam nghe không hiểu phụ thân và cô cô đang nói gì, bé nằm ở trên vai phụ thân, mắt mở to tò mò nhìn chằm chằm những người xung quanh hai bên đường. Bé rất ít khi được phụ thân cho ra ngoài đi dạo, trong thôn thì cũng chỉ ở trong nhà chơi đùa cùng với cô cô và thúc thúc, rất ít khi được thấy nhiều người như vậy.
A Đào hâm mộ nhìn cháu trai, bội phục hắn còn nhỏ như vậy mà một chút cũng không thấy mệt mỏi, mới nhìn về phía cửa thành Bắc một lát mà tiểu cô nương bảy tuổi đã nhịn không được mà than trách, "Từ tỷ tỷ sao lại đến muộn như vậy, còn đại ca nữa, vì sao nhất định phải tới đây sớm như vậy, lần trước cũng vậy, làm phiền tam thẩm phải dậy sớm nấu cơm cho chúng ta."
Trước đây mỗi khi vào thành, bọn họ đều ở nhà tam thẩm chậm rãi ăn xong điểm tâm mới trở về.
Lục Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đơn thuần của muội muội, không khỏi cảm thấy may mắn muội muội còn nhỏ tuổi, nếu như bây giờ lớn hơn vài tuổi, chỉ sợ là đang đứng đây mà đoán mò.
Đang còn muốn suy nghĩ xem làm cách nào có thể lừa gạt muội muội này, đột nhiên ánh mắt Lục Thành đã xác định mục tiêu, khẩn trương nhéo nhéo cái mông nhỏ của nhi tử, "A Nam xem ai đang đến kìa."
A Nam vừa nghe xong, cái đầu nhỏ lập tức quay lại.
Tiếc là có quá nhiều người cao thấp khác nhau, A Nam cũng không chú ý tới người nào đặc biệt, đành nháy mắt mấy cái quay lại nghi hoặc nhìn phụ thân.
Lục Thành chăm chú nhìn thân ảnh đang bị người đi đường che lấp ở cửa thành, trống ngực đập thình thình.
Trước cửa thành, Ngưng Hương di chuyển rất chậm, bởi vì lần trước ra khỏi thành liền gặp ngay Lục Thành, cho nên lần này trước tiên nàng lưu ý nhìn các loại xe lừa bên trong cửa thành, chỉ có vài con lừa nhưng nhìn từng chút một đều không phải là xe của Lục gia. Đứng dưới cửa quét mắt một vòng bên trong thành, xác định đúng là hắn không có ở đây, Ngưng Hương mới quay đầu bước ra khỏi thành.
Vừa bước ra ngoài, nàng liền nhìn thấy phía xa xa có người nam nhân cao lớn rắn rỏi đang đứng bên cạnh xe lừa, trong ngực đang ôm một bé trai đang nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của A Nam đang nhìn loạn bốn phía, Ngưng Hương khẽ cười, bước nhanh về phía xe lừa.
Lục Thành bất động đứng tại chỗ, cố gắng kìm chế nỗi lo lắng và nhớ nhung của mình, ra vẻ tự nhiên mỉm cười với nàng.
"Từ tỷ tỷ!" A Đào ngồi xổm trên xe lừa, chống tay trên tấm ván quay sang Ngưng Hương chào hỏi.
A Nam lúc này mới cảm thấy tìm đúng người, bé nhìn chằm chằm Ngưng Hương càng ngày càng đến gần, tiểu tử này sớm đã quên chuyện xảy ra ở tháng trước mà dựa vào trên vai phụ thân, giống như lần đầu gặp mặt, sợ người lạ nhưng lại hiếu kỳ nhìn Ngưng Hương.
Nhìn thấy tiểu tử này không còn nhớ mình, Ngưng Hương cảm thấy có chút mất mát.
Lục Thành đã nhận ra, ôm nhi tử đi về phía Ngưng Hương, cúi đầu chỉ cho hắn, "Đây là Hương cô cô, lần trước A Nam còn đòi Hương cô cô dẫn con về nhà ăn cơm, A Nam đã quên rồi sao?"
A Nam xác thực đã quên, bởi vì Ngưng Hương quen thuộc đến quá gần, tiểu tử này lại nghiêng đầu chui vào trong lòng phụ thân.
Thấy con trai không giống như ý mình, Lục Thành tức giận đến mức muốn đánh nó một cái.
Ngưng Hương chỉ cảm thấy mất mát một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao A Nam cũng còn quá nhỏ, hai người cũng chỉ ở chung với nhau nửa ngày. Đem bao đồ thả trên xe lừa, Ngưng Hương quay lại giơ tay về phía A Nam, ôn nhu cười nói: "Phụ thân phải đánh xe, A Nam để cho cô cô ôm được hay không?"
Nàng cười cực kỳ dịu dàng, làm cho đôi mắt hạnh lại càng xinh đẹp, A Nam nhìn nàng có chút động tâm, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn phụ thân.
Lục Thành nhìn thấy bộ dáng nhi tử còn đang do dự có nên để người đối diện ôm mình hay không, còn nhớ tháng trước tiểu tử này liên tục gào khóc nhất định đòi bằng được Ngưng Hương ôm mình, thật sự là khiến hắn tức giận đến buồn cười.
"Đi đi, Hương cô cô thích A Nam nhất." Lục Thành ra vẻ người cha hiền lành cổ vũ.
A Nam nhìn sang Ngưng Hương một lúc mới thử giơ tay thăm dò về phía Ngưng Hương.
Ngưng Hương muốn đưa tay ôm bé, đột nhiên Lục Thành xoay người lại, nhìn nàng nói: "Nàng lên xe trước đi, ngồi vững rồi thì ta sẽ đưa A Nam cho nàng."
Ngưng Hương dạ một tiếng, xoay người lên xe .
A Nam tưởng rằng người cô cô mới này muốn đi, mới vừa rồi vẻ mặt còn sợ người lạ, lúc này có chút sốt ruột, kêu a một tiếng muốn đuổi theo.
Lục Thành lập tức chuẩn bị nghĩ tới buổi trưa còn phải cùng nhi tử đại náo một trận.
"Từ tỷ tỷ ngồi ở trên đệm đi, ở đây ấm áp hơn." A Đào lanh lợi nhường chỗ của mình cho Ngưng Hương.
Ngưng Hương cười với nàng, sau khi ổn định chỗ ngồi thì lấy một bao hạt dẻ ra, "A Đào ăn hạt dẻ đi."
A Đào cười rồi cầm lấy một bao giấy dầu đang đặt ở bên cạnh cầm lên, "Đại ca cũng mua cho muội rồi."
Ngưng Hương liền đem bao hạt dẻ của mình thả xuống, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
A Nam không thể chờ được mà giơ hai tay về phía nàng.
Thấy tiểu tử này lần nữa lại nhanh chóng thích mình, Ngưng Hương cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vui vẻ ôm lấy bé, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười tự đáy lòng kia kia khiến Lục Thành hoảng hốt, nhi tử cũng đã đưa cho người ta, nhưng hắn còn ngây ngốc đứng bên cạnh xe nhìn chằm chằm Ngưng Hương.
Ngưng Hương vẫn đang cúi đầu đùa giỡn với A Nam nên không chú ý, A Nam lại đang nhìn phụ thân , tiểu tử này thích nhất là xe lừa chạy, cũng biết phụ thân có thể làm cho xe lừa chuyển động, liền vươn ngón tay nhỏ bé chỉ vào con lừa, cất tiếng non nớt sai khiến phụ thân, "Giá!"
Một tiếng kêu vừa giòn lại vừa chuẩn, giống như cha hắn mới là con lừa.
Khuôn mặt của Lục Thành lập tức đen lại.
Ngưng Hương cúi đầu nín cười, sợ Lục Thành lại dọa A Nam cho nên nàng ôm A Nam xoay qua bên cạnh, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "A Nam đã ăn cơm chưa?"
A Nam nhìn nàng ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt của bé giờ không còn biết phụ thân là ai nữa.
Lục Thành từ phía sau nhéo nhẹ lỗ tai của nhi tử, sau đó mới thỏa mãn đánh xe .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT