Lục Thành từ nhỏ đương gia, huynh trưởng như cha, giáo huấn đệ đệ muội muội thành thói quen, cực kì quen thuộc biểu tình bọn nhỏ sợ hãi hắn, hiện tại thấy người trong lòng thế nhưng lộ ra bộ dáng câu nệ lại đáng thương , không khỏi hối hận. Sợ nàng sợ hãi, Lục Thành vội vàng hòa hoãn ngữ khí nói: “Kia, có thể hay không làm cho các ngươi thêm phiền toái?”

Thanh âm nhanh chóng chuyển thành mềm nhẹ phảng phất.

Ngưng Hương kinh ngạc mà nâng lên mi mắt, đột nhiên đối diện đôi mắt hắn thâm thúy, bên trong trộn lẫn áy náy cùng…… Ôn nhu?

Đều nói mắt đào hoa nhất phong lưu đa tình, bình thường thoáng nhìn cũng giống hàm nước tình ý, Ngưng Hương hôm nay cuối cùng lãnh hội tới rồi, không dám đối mặt như vậy ,dễ dàng làm nhân tâm sinh hiểu lầm trầm vào đôi mắt, nàng làm bộ cúi đầu dỗ dành A Nam, khách khí cười nói: “Không phiền toái, Lục đại ca yên tâm đi.”

Lục Thành không có cách nào, sờ sờ A Nam đầu cảnh cáo nói: “Phải nghe lời Hương cô cô nói, dám quấy rối xem ta đánh ngươi không.”

Ngữ khí hắn nghiêm khắc, Ngưng Hương khẽ nhíu mày, đại khái làm cha đều như vậy đi, liền biết hù dọa hài tử.

Càng thêm đau lòng A Nam, Ngưng Hương lặng lẽ ôm chặt A Nam.

Cái ôm ấp mềm mại lại ôn nhu, A Nam dựa đầu nhỏ ở bả vai Hương cô cô, không thèm để ý cha.

Lục Thành càng xem càng bực, để lại nhi tử đi rồi, lớn tiếng gọi muội muội lên xe, “Chúng ta về nhà, mặc kệ hắn.”

A Đào lưu luyến không rời mà nhìn cháu trai.



A Nam nhìn nhìn cô cô, chớp chớp đôi mắt, giống như cũng có chút không nỡ, chính là vừa thấy cô cô hướng hắn đi tới, tiểu gia hỏa lập tức trốn đến trong lòng ngực Ngưng Hương, sợ cô cô cũng muốn đoạt hắn đi.

A Đào tức giận đến dậm chân, hừ một tiếng, bĩu môi lên xe lừa.

Lục Thành cuối cùng nhìn Ngưng Hương một cái, đánh xe đi rồi, cố ý đi rất chậm, trong lòng vẫn là ôm một chút hy vọng. Nhi tử lại như thế nào thích Ngưng Hương như vậy, mới ở chung nửa ngày, không có khả năng bởi vì Ngưng Hương liền không cần cha đi? Có lẽ hắn đi xa, A Nam sẽ đổi ý?

Ngưng Hương cũng là nghĩ như vậy, ôm A Nam đi theo xe lừa sau, ôn nhu hỏi hắn, “A Nam thật không cần cha?”

A Nam gật gật đầu, nhìn nhìn Ngưng Hương, bỗng nhiên thò tới hôn Ngưng Hương một ngụm, đây là phương thức biểu đạt hắn thích một người.

Hôn má mềm mại một cái, Ngưng Hương tâm đều hóa nước, cũng cười hôn tiểu gia hỏa một ngụm.

Hai cô cháu nhìn nhau cười.

Lục Thành vừa lúc quay đầu lại quan sát nhi tử, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đang tức nhi tử là bạch nhãn lang, lại hâm mộ tiểu gia hỏa có thể trắng trợn táo bạo mà hôn nàng, mà hắn hoàn toàn tưởng tượng không ra hôn nàng sẽ là cái dạng tư vị gì .

Thở dài, Lục Thành chua lòm mà thu hồi tầm mắt, nhận mệnh mà đánh xe rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play