Ngưng Hương mất hồn mất vía mà đi ra khỏi thượng phòng.
Sắp tới tháng ba, gió đêm xuân có hơi mỏng ấm áp cùng mát lạnh, Ngưng Hương lại không có tâm tình cảm thụ, nàng nắm chặt vạt áo lặng lẽ đi dạo đến dưới cửa sổ, khẩn trương mà nghe động tĩnh bên trong. Nếu, nếu đêm nay Bùi Cảnh Hàn chỉ là giống đời trước khinh bạc nàng như vậy cưỡng hôn Tố Nguyệt, nàng không thể nề hà, nhưng nếu Bùi Cảnh Hàn muốn Tố Nguyệt, nàng thà rằng làm hắn tức giận cũng muốn nghĩ cách ngăn trở.
Nội thất.
Tố Nguyệt tiếp nhận việc Ngưng Hương vừa mới làm, ngồi xổm trước giường, cởi chiếc giày khác của Bùi Cảnh Hàn. Hôm nay nam nhân không có ra phủ, dưới chân ra mồ hôi ít, giày cũng không có mùi. Tạm thời đem hai chiếc giày để sang một bên, Tố Nguyệt một tay đỡ chân Bùi Cảnh Hàn, một tay nhẹ nhàng rút vớ lụa của hắn ra bên ngoài .
Ngón tay trắng nõn tinh tế, tựa nếu không có xương, lộ ra một đoạn cổ tay oánh nhuận trơn bóng, chọc người trìu mến.
Bùi Cảnh Hàn nuốt xuống, ánh mắt nhìn theo cánh tay Tố Nguyệt, dịch dần lên trên mặt nàng.
Hàng mày đẹp đã được tỉ mỉ tu bổ quá, giống như vẽ ra, mi mắt buông xuống che lấp cặp mắt hồ ly vũ mị.
Gần như không thấy nàng dùng qua son môi, nhưng tiểu cô nương trời sinh có nhan sắc diễm lệ, không dùng những cái đó môi cũng có màu anh đào đẹp mê người.
Tình cảnh này, làm ngọn lửanhỏ trong ngực hắn nhanh chóng lớn mạnh lên, hóa thành lửa cháy nhiệt liệt lan ra đồng cỏ. Nhưng Bùi Cảnh Hàn khinh thường làm bá vương ngạnh thượng cung sự, ít nhất không thể lỗ mãng mà bắt đầu.
Hắn sờ sờ ngực áo, móc ra cái vòng san hô đỏ tính toán đưa Ngưng Hương, rực rỡ lung linh.
Nghĩ đến nha đầu Ngưng Hương kia thế nhưng sợ hãi san hô, Bùi Cảnh Hàn cầm lòng không đậu mà cười cười, Ngưng Hương đơn thuần không lý giải được dục vọng của hắn.
Tố Nguyệt vừa muốn để ủng vớ của hắn ra chỗ xa, giương mắt liền thấy bàn tay hắn thon dài trắng nõn đã gần đến ở trước mắt, trong lòng bàn tay nâng một chuỗi vong tay hồng san hô, đặc biệt bắt mắt, làm nàng xem đến thất thần.
Như thế nào sẽ không thích?
Đời trước thu thập phòng khi vô tình phát hiện Ngưng Hương giấu đi cái vòng tay này, nàng vừa thích vừa hâm mộ lại ghen ghét.
Khi đó nàng, nghĩ không rõ vì sao Bùi Cảnh Hàn lén lút đối nàng tốt như vậy, ôn nhu như vậy, quay người lại, là có thể đối người khác càng tốt.
Mới nếm thử tư vị tình yêu, nàng khó có thể tự kềm chế, ái mộ người nam nhân này, liền vì hắn đa tình mà khó chịu thống khổ, giống như bị chìm trong nước sôi, lặp đi lặp lại mà dày vò. Nhưng nàng chỉ là cái nha hoàn, nàng không có tư cách yêu cầu Bùi Cảnh Hàn chuyên sủng mình nàng, cho nên nàng chỉ có thể hướng Ngưng Hương phát tiết oán khí. Khi đó nàng bị ghen ghét mê đôi mắt, luôn cho rằng Ngưng Hương đối thế tử là muốn cự còn nghênh, càng cảm thấy Ngưng Hương giả mù sa mưa, liền càng chán ghét nàng.
Thẳng đến Bùi Cảnh Hàn cưới biểu cô nương Thẩm Từ Từ.
Bùi Cảnh Hàn là nam nhân tự cao tự đại nhưng lại quang minh lỗi lạc, trước khi hắn cùng Thẩm Từ Từ đính hôn, liền nói qua hắn sẽ có di nương, thiếp thất, nếu Thẩm Từ Từ không thể đáp ứng, liền không cần đính hôn. Thẩm Từ Từ nhiều thiện giải nhân ý, nàng thương tâm dựa vào Bùi Cảnh Hàn trong lòng ngực, khóc lóc nói không để bụng hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ hy vọng hắn coi trọng nhất là thê tử.
Bùi Cảnh Hàn một ngụm đáp ứng, quay đầu lại còn trấn an nàng, nói chỉ cần nàng cùng Ngưng Hương an phận của mình, Thẩm Từ Từ sẽ không khắt khe các nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT