Ngưng Hương không muốn thử lại việc đó lần nữa với Lục Thành, nhưng nàng sao có thể lay chuyển được hắn đây?
Vai nàng đã bị hắn nắm chặt, mặt nàng không thể nép vào lồng ngực của hắn nữa mà từng chút từng chút bị kéo về phía hắn.
Mùa hè, ánh mặt trời chói chang không kiêng nể gì chiếu thẳng vào những chỗ trống nho nhỏ bên trong ruộng bắp này, dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được phía ngoài sáng ngời. Đột nhiên có bóng đen đang dần tiến tới, từ từ dựa vào gần nàng, đột nhiên lại có cơn gió thổi tới từng đợt khí nóng, thổi trúng mặt nàng khiến nàng cảm giác tựa như bị hun nóng.
Ngưng Hương căng thẳng tim như muốn ngừng đập.
Lục Thành cũng rất khẩn trương.
Nàng đang ở trong lòng hắn, ngoan ngoãn tựa trên cánh tay hắn, lông mi thật dài đang run rẩy, gò má trắng nõn như phấn hồng của hoa đào, mịn màng nhẵn nhụi giống như chỉ cần hơi dùng sức nhào nặn liền bị vỡ, môi mím nhẹ nhàng, ngoan ngoãn chờ hắn hôn không cần phải cưỡng ép nữa.
Nhưng mỹ vị đã đặt tới trước miệng, thế nhưng hắn vẫn chưa dám ăn.
Lục Thành đột nhiên có cảm giác không thể nào hạ miệng được.
Hôn thế nào mới khiến nàng thoải mái đây?
Lục Thành không biết, hắn cũng không thể hỏi, nàng thẹn thùng như vậy, khẳng định cũng không sẽ nói cho hắn biết, có lẽ nàng cũng không biết.
Chậm một chút sao?
Bên tai lại vang lên giọng nói oán hận mềm mại nũng nịu của nàng, ánh mắt Lục Thành nhanh chóng nhìn từ lồng ngực phập phồng của nàng trở lại môi nàng, từ từ áp lên.
Chậm, nhưng vẫn là động tác cũ, chỉ muốn hôn chiếc lưỡi đinh hương ngày đó trên bàn cơm nàng thổi đậu phụ, lúc đó hắn nhìn mà thèm đến nỗi luôn để trong lòng.
Phát giác ý đồ của hắn, trong đầu Ngưng Hương đang tràn đầy căng thẳng đột nhiên sinh ra tia bất đắc dĩ, người này vì sao chỉ muốn ăn nàng ...
Hàm răng cắn chặt, Ngưng Hương không cho hắn tiến vào.
Cửa thành đã đóng chặt, tay lớn Lục Thành không ý thức dán lên gò má nàng, cố gắng đè nén xúc động, môi từ từ chuyển hướng sang bên cạnh, muốn thử xem có cơ hội chui vào hay không, sau đó đang trong quá trình di chuyển, hắn nhịn không được bèn nếm đôi môi nàng trước cho đỡ thèm, mà ngay lúc nếm thử thì hắn liền dừng lại không được.
Môi giống như ăn cũng rất ngon .
Lục Thành bỏ qua hàm răng nàng, một lòng chăm chú bắt nạt môi của nàng.
Hắn hôn thật chậm, nhớ kỹ là thật chậm nhưng lực đạo lại không nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra chút âm thanh.
Ngưng Hương cực thẹn .
Nàng phát hiện, cho dù Lục Thành có học thì hắn cũng tuyệt đối không được như Bùi Cảnh Hàn, hắn chính là điển hình của người thô kệch.
Nhưng nàng cũng chỉ là một cô nương nông gia, có lẽ trời sinh nên gả cho hán tử nông gia như hắn vậy, cho nên Lục Thành chậm chạp lại ngốc nghếch thân cận nàng, càng làm cho nàng mặt đỏ tim đập dồn dập vô lực ngăn cản, đặc biệt là hắn phát ra tiếng vang...
Ngưng Hương xấu hổ nghe, vì nghe thấy nên nàng không thể không lặng lẽ há miệng ra.
Mà ngay lập tức Lục Thành liền phát hiện, hắn liền vội vã muốn tiến vào bên trong nhưng lại không bỏ được đôi môi tốt, hắn do dự một chút mới lưu luyến hôn nàng một cái, sau đó lại vội vàng đi vào trong ăn lưỡi của nàng.
Nhớ kỹ lời nàng dặn dò phải "chậm", cho nên hắn từ từ hôn nàng, lại dùng chút lực...
"Hương Nhi, ngày mai chúng ta thành thân được không?"
Sâu bên trong ruộng bắp, Lục Thành ôm thật chặt cô nương trong lòng, vừa giữ chặt eo nàng tránh cho nàng muốn chạy trốn, vừa khàn giọng nói vào bên tai trái nàng.
Ngưng Hương thực sự muốn khóc.
Người này chính là tên vô lại.
Vừa hôn bàn tay hắn vừa hướng vào trong vạt áo nàng, nàng không để cho hắn như ý, hắn liền bế nàng lên, tiếp tục ngồi hôn, không biết che che giấu giấu, ngược lại da mặt dày, bá đạo khoe khoang bừa bãi, khiến cho nàng muốn giả vờ không biết cũng không được.
"Thả ta ra..."
"Hương Nhi, ta rất khó chịu, nàng xem, đều đã như vậy, nàng không sớm gả cho ta, không phải là có chủ tâm muốn hành hạ chết ta sao?" Lục Thành ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, nghiêng đầu nhìn cô nương đang tựa trên vai hắn, "Hương Nhi, gả cho ta đi, chúng ta sinh nhi tử khiến người khác yêu thích hơn so với A Nam nữa."
Ngưng Hương lắc đầu không nói.
Lục Thành vừa muốn tiếp tục thì đột nhiên cảm giác được quần nàng giống như có điểm gì là lạ, tay hắn men theo lưng nàng di chuyển xuống dưới liền đụng phải tiểu khố mát lạnh của nàng. Giống như là bị móng vuốt sói đụng phải, lo lắng bị sói ăn, tiểu cô nương thay đổi ôn thuận đáng thương lúc trước, giống như nổi điên muốn chạy trốn, Lục Thành mạnh mẽ dùng sức ôm chặt nàng, bá đạo không cho nàng chạy, một hồi lâu sau mới lắp bắp nói: "Hương Nhi, quần nàng sao lại..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT