Chỗ sâu bên trong ruộng bắp, Lục Thành sớm đã đứng lên khi nghe giọng nói lớn tiếng của Từ Thu Nhi.
Hắn vui vẻ chờ, nhưng mà rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, đoán nàng da mặt mỏng đi chậm rãi, lúc này Lục Thành bước thật nhanh đi đón nàng.
Giống như là đang đi vội qua ruộng bắp, động tĩnh nam nhân phát ra tựa như một con rắn nôn nóng, đi qua chỗ nào chỗ đó liền sột xoạt không ngừng, tiểu cô nương bên kia thì lại giống như nai con lần đầu tiên tới uống nước bên hồ, e ngại trong hồ nước gặp nguy hiểm, bèn ở ngoài rừng cây quanh quẩn, trù trừ không dám hành động.
Sau đó nàng liền nghe được động tĩnh ào ào từ phía đối diện.
Tim đập biến loạn, Ngưng Hương quay đầu lại, vẫn còn có thể loáng thoáng nhìn thấy con đường nhỏ, nàng lại sợ có người đi qua có thể thấy mình, nàng không thể không tăng nhanh bước chân đi vào bên trong, xác định cho dù ở phía đầu ruộng có người thì cũng không nhìn thấy tới bên trong, nàng mới thấp thỏm ngừng lại, mắt hạnh nhìn về phía trước, vừa căng thẳng vừa sinh ra một chút sợ hãi.
Vạn nhất người ở bên trong không phải là Lục Thành thì làm sao bây giờ?
Đại khái là nghe thấy tiếng bước chân nàng ngừng lại, người ở bên trong càng đi nhanh hơn, rất nhanh liền lộ ra vạt áo, nhưng lại bị phiến lá che lấp khuôn mặt.
Ngưng Hương chỉ liếc mắt nhìn cũng biết đó là Lục Thành, nàng lập tức cúi đầu xuống.
Trong đầu nàng bây giờ chỉ còn lại hình ảnh hai ngày trước hắn vô lại hôn quả trám.
Lục Thành cũng nhìn thấy nàng, thấy rõ cách ăn mặc hôm nay của nàng, hắn kìm lòng không được thả chậm bước chân.
Nàng mặc một chiếc áo màu lam nhạt, tay áo thêu hoa nhỏ, màu lam rất nhạt rất nhạt, từ xa xa nhìn giống như là màu trắng, cổ áo, tà áo, ống tay áo đều khảm màu đậm hơn một chút, nổi bật lên da thịt trắng non mềm như đậu phụ của nàng, nhưng so với đậu phụ càng trơn bóng có sức sống hơn. Nàng khẽ cúi đầu, mùa hè trời nóng, toàn bộ mái tóc dài đen nhánh được vén lên, buộc cố định ở sau gáy, khăn trùm đầu của nàng cùng màu với màu áo, bên trong ruộng ngô xanh mơn mởn đột nhiên có thêm một thân ảnh cô nương mặc áo lam nhạt thanh nhã, càng lộ vẻ nàng xinh đẹp không giống người phàm.
Cô nương đẹp như vậy, là của hắn.
Nhìn cô nương của mình, trong ngực Lục Thành đầu tiên là tự hào thỏa mãn, nhưng sau lại nghĩ đến biểu ca đọc sách muốn thi tú tài của nàng, vẻ tự hào này của hắn rất nhanh đã chìm xuống.
Hắn biết rõ mình thích nàng, thích đến nỗi một khắc không thấy được nàng hắn đều nhớ, nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được tâm ý của nàng.
Mỗi lần hắn đi tìm nàng, nàng đều nhíu mày tránh né, ước gì hắn sớm rời đi một chút.
Mỗi lần hắn chạm vào nàng, nàng đều mất hứng, có đôi khi thẹn thùng đỏ mặt rất đẹp mắt, có đôi khi sắc mặt tái nhợt mặt tràn đầy vẻ kháng cự.
Nàng thật sự thích hắn sao?
Lục Thành biết rõ nàng thực sự thích A Nam, nhưng đối với hắn, có phải là nàng muốn tránh không được nên mới đáp ứng hắn sao, sau đó bởi vì trong lòng không thật nguyện ý cho nên không hy vọng sớm đem hôn sự này định đoạt?
Lục Thành từ từ đi đến đối diện nàng, nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng càng phức tạp.
Hắn thà rằng nàng có điểm xấu, như vậy hắn cũng không cần tự ti đến nỗi suy tính hơn thua.
Nàng đã từng gặp qua Hầu phủ thế tử tôn quý, còn có biểu ca thích đọc sách, mà hắn chỉ là một hán tử nông gia.
Lục Thành yên lặng nhìn cô nương gần ngay trước mắt, lần đầu tiên không biết nên chủ động mở miệng như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT