Sau phút khách sáo với nhau, Thôi thị cười tủm tỉm quan sát Ngưng Hương, hồi lâu sau mới nói với trượng phu: "Ông dẫn A Mộc ra sau hậu viện đi, nhìn xem có công việc gì có thể giúp đỡ hay không, ta cùng Hương Nhi có nói vài lời riêng muốn nói, nhoáng một cái đã là đại cô nương rồi, ta muốn thận trọng dặn dò nàng chút ít."
Chương Mãn không chút nghi ngờ, dắt cháu ngoại trai đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn hai người ra cửa, Ngưng Hương dựa vào cạnh giường đất, khách khí tán gẫu cùng Thôi thị, "Mợ, biểu tỷ đã được làm mối chưa?"
Đề cập đến nữ nhi xinh đẹp như hoa của mình, Thôi thị nhìn như rầu rĩ kì thực lại tự hào nói: "Vẫn chưa, mắt nó cao lắm, tú tài trấn trên tới cửa cầu hôn cũng không chịu gả, ta cũng không biết đến cùng nó muốn gả cho người như thế nào nữa."
Lại không nói tới tú tài tuổi đã gần ba mươi, trong nhà cũng không có của để dành.
Ngưng Hương lấy lệ trấn an nói: "Mợ không cần phải gấp gáp, biểu tỷ mới vừa mười lăm, bộ dáng tốt tính tình cũng tốt, khẳng định còn có mối hôn sự tốt hơn."
Thôi thị cũng nghĩ như vậy, thấy cháu gái ngoại nói chuyện bùi tai, không giống như đang giả bộ, trong lòng Thôi thị có thêm sức mạnh, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, thở dài một tiếng nói: "Hôn sự biểu tỷ cháu không vội, nhưng mợ lại đang rầu rĩ chuyện biểu ca cháu, năm ngoái biểu ca cháu thi cứ không qua, tháng tám năm nay lại muốn thi nữa, ta sợ lần này hắn vẫn thi không được."
Chương gia có tiền để dành, sớm đã đưa trưởng tử đi lên trấn trên học trường tư thục.
Việc này Ngưng Hương biết, hơn nữa nàng còn nhớ, vị biểu ca kia tựa hồ trời sinh cũng không tệ lắm, lúc trước Thôi thị không chịu cho vay tiền lý do chính là muốn tích góp tiền để cho trưởng tử đi học, sau này lộ phí thi Hương kỳ cũng tốn không ít bạc...
Không đoán được lý do Thôi thị nhắc tới chuyện này, Ngưng Hương tiếp tục dịu dàng trấn an nói: "Nếu là biểu ca, mợ càng không cần phải gấp gáp, huynh ấy mới hai mươi tuổi, năm ngoái lần đầu tiên đi thi có thể là do khẩn trương, lần này có lẽ đã hiểu việc thi cử hơn, với tài năng của biểu ca, chuyện thi tú tài sắp tới nói không chừng mợ còn phải đãi yến tiệc đó."
Nàng không để tâm đến chuyện nhà của cữu cữu, nhưng Đại bá mẫu lại hết sức để tâm, năm ngoái biết được biểu ca thi thất bại, bà hết sức vui mừng đi mua thịt ăn.
Nghĩ đến dáng vẻ hả hê của đại bá mẫu, dáng vẻ tươi cười của Ngưng Hương tăng thêm vài phần thật lòng, rơi vào trong mắt Thôi thị liền thành cháu gái ngoại thực sự tín nhiệm tài năng trưởng tử.
Thôi thị triệt để yên tâm, xê dịch đến bên cạnh Ngưng Hương, thấp giọng nói: "Hương Nhi nghĩ đơn giản quá, kỳ thật năm ngoái biểu ca cháu có thể thi đậu, nhưng không ai nghĩ tới quan lớn chủ trì cuộc thi vậy mà là tham quan, ai biếu kính hắn nhiều hắn mới bằng lòng cho điểm người đó làm tú tài. Biểu ca cháu có bạn cùng trường, bình thường đọc sách không bằng hắn nhưng bởi vì trong nhà chịu xuất tiền cho giám khảo tú tài, chúng ta đều là người đàng hoàng sao có thể nghĩ đến chuyện này, thành ra đã bị trật khỏi bảng một cách uổng phí."
Ngưng Hương mơ hồ đoán được mục đích Thôi thị, làm bộ như rầu rĩ nói: "Như vậy phải làm sao bây giờ? Năm nay đại nhân chủ khảo vẫn là bọn họ phải không?"
"Còn không phải là hắn sao."
Thôi thị bất đắc dĩ cầm tay cháu gái ngoại, nhìn hai mắt nàng, giống như hết sức khó mở miệng nói: "Hương Nhi, nghe nói năm ngoái cháu được điều đến phủ Trấn Viễn Hầu bên cạnh thế tử làm việc đúng không? Mặc dù hiện tại đã chuộc thân nhưng dầu gì cũng đã là chủ tớ một thời gian, dù ít hay nhiều cũng đều có chút tình cảm, cháu xem một chút có thể giúp biểu ca cháu đi một chuyến được hay không, cầu xin thế tử đến trước mặt đại nhân chủ khảo nói rõ tình hình được không?"
Cháu gái ngoại bán mình làm nô, bà biết cuối cùng lại được vào Hầu phủ, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ tới cháu gái ngoại là một nha đầu nông thôn lại có may mắn lớn như vậy. Năm ngoái lúc trưởng tử chuẩn bị đi thi, bà hoảng hốt thương lượng cùng trưởng tử đi tới Hầu phủ xem một chút, lỡ may cháu gái ngoại có thể giúp đỡ, nhưng trưởng tử lại kinh thường xin một đứa nha hoàn giúp đỡ, cầu người không bằng mình tự đi thi.
Đương nhiên cuối cùng là tin không vui vẻ gì.
Năm trước trưởng tử thất bại không gượng dậy nổi, Thôi thị lại không dám đề cập đến chuyện cháu gái ngoại, sợ đâm chọt trúng chỗ đau của trưởng tử, năm nay trưởng tử đã khôi phục lại sĩ khí, Thôi thị lại ngẫu nhiên biết được cháu gái ngoại là đại nha hoàn bên cạnh thế tử, tâm tư lại linh hoạt lần nữa. Sợ cầu quá sớm thế tử sẽ quên nên trước khi thi mới cầu xin thế tử, Thôi thị định cuối tháng bảy đầu tháng tám lại cầu xin, ai ngờ cháu gái ngoại vậy mà không nói tiếng nào chuộc thân rồi.
Vậy bà nhất định phải tranh thủ tình cảm cháu gái ngoại cùng thế tử còn chưa phai nhạt mà cầu xin cháu gái ngoại đi tới Hầu phủ một chuyến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT