Lý thị đã biết hôm nay Lục Thành bồi thím cùng bọn muội muội đến họp chợ, nhưng không ngờ ở chỗ này lại gặp được hắn, sau phút tán gẫu đôi chút thì bà lại tiếp tục ngồi xuống chọn gà con. A Nam sớm đã bị đám kia gà con kia hấp dẫn, bước chân của bé sắp đi tới gần thì bị Lục Thành nhìn thấy, hắn dùng mũi giày đụng nhẹ vào cái mông của nhi tử.

A Nam quay đầu lại nhìn phụ thân.

Lục Thành hướng về chỗ bán ngỗng con cách đó không xa hất cằm lên.

Được nhắc nhở, A Nam lập tức nhớ ra, khom lưng cầm tay Ngưng Hương, dùng sức kéo nàng về phía bên chỗ bán ngỗng, "Con vịt, con vịt!"

Phụ thân nói đó là ngỗng, nhưng A Nam cho rằng đó là vịt.

Ngưng Hương thấy A Nam đòi qua đó, hoàn toàn không nghĩ tới điều gì khác, nàng hướng về Lý thị nói: "Đại bá mẫu, cháu bồi A Nam đi chỗ bán ngỗng nhìn một chút."

Nàng cũng muốn mua ngỗng ...

Lý thị cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng.

A Mộc muốn cùng đi với tỷ tỷ nhưng lại bị Từ Thu Nhi đè xuống.

Ngưng Hương nhìn thấy hai người lén lút, cuối cùng cũng ý thức được cái gì, nàng đỏ mặt nhìn về phía Lục Thành.

Lục Thành không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về hướng bên kia, ánh mắt di chuyển từ trên người nàng ra ngoài rồi lại đảo nhanh trở lại. Nhìn theo ánh mắt đó làm trái tim của Ngưng Hương dường như cũng đảo lộn theo, khi quay lại vẫn đập dồn dập ko ngừng.

"Đi!" A Nam không nhìn thấy ánh mắt phụ thân, dắt tay nương bước đi.

Tai Ngưng Hương nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống, đổi thành nàng dắt A Nam đi qua đó.



Khoảng cách chỉ có hai mươi mấy bước, rất nhanh đã đến.

Chủ quán không biết đi nơi nào, trước giỏ đựng ngỗng không có một ai.

Ngưng Hương đỡ A Nam ngồi xổm xuống, không yên lòng nhìn một chút, trong dư quang lại thấy Lục Thành ngồi xổm bên cạnh A Nam, mặt nàng càng đỏ hơn.

Một cái lớn tay đột nhiên từ trước người A Nam duỗi tới, dùng thứ gì đó trong tay chọc chọc nàng.

Ngưng Hương cúi đầu, nhìn thấy một chiếc lược nhỏ bằng gỗ đào khắc một con cá, trên đuôi cá khắc phấn đinh hương, phía trước chố mắt cá con khảm một viên ngọc châu nho nhỏ, hạt châu mặc dù nhỏ nhưng màu sắc tốt vô cùng.

Ngưng Hương vừa nhìn viên ngọc châu liền biết chiếc lược này khẳng định không phải mua từ những hàng sạp trong chợ.

"Ta không biết chọn cái này được không, nàng thích chứ?" Nửa người trên Lục Thành hơi nghiêng về phía trước, quay đầu sang nhìn nàng.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, Ngưng Hương khẽ gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ, hai mắt A Nam nhìn ngỗng phát sáng, lúc này Lục Thành nhìn vào ánh mắt của nàng cũng phát sáng như vậy, chỉ tiếc là A Nam có thể sờ những chú ngỗng kia, còn Lục Thành chỉ có thể nhìn.

"Nàng không thích sao?" Lục Thành lại hỏi.

Ngưng Hương cực nhanh nhìn hắn một cái, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, nàng giống bị phỏng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu.

Nàng thích.

Tuy cây lược này không bằng những cây trâm quý như san hô hay vòng tay bạch ngọc mà Bùi Cảnh Hàn tặng nàng, nhưng chiếc lược này nàng nguyện ý nhận.



Phải thích thì lễ vật mới có ý nghĩa.

Lục Thành mỉm cười, giọng nói trở nên dịu dàng, "Nếu đã thích tại sao không cất đi?"

Ngưng Hương xấu hổ rủ mắt, nhận lược từ tay hắn.

Đụng phải bàn tay hắn, nàng muốn lùi tay về, bỗng nhiên lại không rút tay ra được, Ngưng Hương chợt cảm thấy không ổn, muốn trốn tránh.

Nhưng mà bàn tay Lục Thành tiến lên đủ nhanh nắm gọn bàn tay nhỏ bé non nớt tinh tế nắm của nàng, gương mặt tuấn tú dường như sắp dán lên A Nam , nhìn chằm chằm đôi mắt quả hạnh trong suốt của nàng, "Hương nhi, về sau nàng dùng lược này chải đầu, chải một cái liền nghĩ tới ta một cái nhé."

Ngưng Hương mắc cỡ muốn khóc, ở trên đường lớn mà còn chọc ghẹo nàng như vậy?

"Huynh..."

Mới bật ra một tiếng, A Nam bị kẹp giữa hai người đột nhiên nhào vào trong ngực nàng, giơ bàn tay nhỏ bé của mình cho nương xem, "Đau!"

Lại không chú ý tới mình đã khiến bàn tay xấu xa của phụ thân phải rụt lại.

Lục Thành trong lòng bốc hỏa, khó có khi hắn được chạm vào nàng như vậy.

Ngưng Hương cầu cũng không được, lập tức ôm A Nam đứng lên, bước nhanh hướng về phía mọi người bên kia, "Ngỗng mổ tay A Nam rồi, chúng ta không thích ngỗng nữa, đi xem gà con nhé."

A Nam nắm chặt tay mập của mình, nghiêm túc gật đầu, "Xem gà!"

Tiểu cô nương thoát được thật nhanh, Lục Thành bất đắc dĩ cười, sau khi xác định nàng đã cất lược xong mới đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play