Thấy nhi tử không hiểu phong cảnh, Lục Thành nhéo lỗ tai hắn, không biết vô ý hay cố tình mà ngón tay đụng phải gò má Ngưng Hương.

Ngưng Hương giật mình lập tức chạy sang bên kia trốn, xấu hổ mắng hắn, "Huynh..."

"Nói cho ta biết thì ta sẽ đi ngay." Lục Thành nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng của nàng, giọng nói dường như quyến rũ hơn.

Ánh mắt của hắn quá hừng hực như lửa, mơ hồ mang theo ý uy hiếp, nhớ lại lúc hắn thô lỗ hôn nàng, Ngưng Hương lại sợ, không có biện pháp đành cúi đầu nói: "Từ nay trở đi ta theo Đại bá mẫu đi lên trấn trên họp chợ."

Cách sáu dặm về hướng Bắc của hai thôn có một thị trấn, mỗi tháng sẽ có họp chợ vào mùng 4 và mùng 9 hàng tháng.

Cuối cùng cũng có được lời hẹn ước, thời gian còn rất gần, Lục Thành hài lòng nói: "Tốt, ta ở trên trấn chờ nàng."

Ngưng Hương nóng nảy lại không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, nhỏ giọng cầu xin hắn, "Huynh đừng..."

"Ta biết, tuyệt đối sẽ không đường đột đi tìm nàng, càng sẽ không để bá mẫu phát hiện đâu." Lục Thành cắt đứt lời nàng lo lắng chưa kịp nói ra, cười nói.

Lông mi Ngưng Hương run rẩy, người này giả vờ rất có bản lãnh, nàng tin tưởng hắn.

"Được rồi, mọi người mau thả ưng đi." Ngưng Hương dỗ A Nam trong lòng rồi đưa bé sang cho Lục Thành.

A Nam thích thả ưng, nhưng bé cũng không muốn xa nương vừa mới gặp mặt, bé ôm cổ Ngưng Hương chỉ bên ngoài, ý kêu Ngưng Hương cùng đi.

"Cô cô phải ở nhà nấu cơm." Ngưng Hương dịu dàng dỗ dành bé, "A Nam nghe lời nhé, bắt con thỏ to trở về rồi cô cô làm thịt thỏ cho bé ăn nhé."

A Nam tin thật, lập tức dang hai tay về phia phụ thân, muốn bắt con thỏ to cho nương.

Lục Thành đưa tay đón vì vậy cũng nhích tới gần Ngưng Hương hơn, một tay ôm lấy A Nam, tay kia chợt đi vòng ra sau lưng Ngưng Hương muốn ôm eo nàng. Ngưng Hương phát giác ý đồ của hắn luống cuống quay người, nhưng lại lo lắng cho A Nam nên tay không thể không ôm.



Vì vậy đã lộ ra cái cổ tuyết trắng cho Lục Thành.

Lục Thành vốn định hôn mặt nàng nhưng chợt nhìn thấy nốt ruồi đen như hạt vừng nhỏ sau tai trái nàng, trong nội tâm hắn khẽ động, tạm thời hướng về chỗ đó hạ đôi môi nóng hổi xuống dùng sức cắn lên hạt vừng một ngụm.

Ngưng Hương sợ nhất là cổ bị người khác chạm vào, mỗi lần Tố Nguyệt thổi vào đều khiến cho nàng ngứa ngáy, bây giờ Lục Thành chạm phải liền khiến cho thân thể nàng liền mềm nhũn, lại bị hắn dùng sức cắn lên một cái khiến nàng kìm lòng không được cúi đầu a một tiếng, nhẹ nhàng mà ngắn ngủi, nhu mì điềm đạm, khiến người khác yêu thương.

Tai Lục Thành ong lên một tiếng muốn ôm nàng chặt hơn, chỉ thiếu nước quăng luôn nhi tử đang kẹp giữa hai người, nếu như bây giờ đang ở trong phòng thì hắn sẽ đè nặng chặt chẽ lên thân thể nàng.

Phát hiện hắn cắn lại còn dùng sức, Ngưng Hương run giọng cầu xin hắn, tay lại bị vây bởi A Nam, nàng cúi đầu dùng đỉnh đầu đẩy hắn, "Lục đại ca..."

"Ta đi." Lục Thành khàn giọng nói, mạnh mẽ ôm A Nam sải bước rời đi.

Nếu còn không đi hắn sợ mình nhịn không được lại dùng miệng hôn nàng, sợ mình lại chọc tức nàng.

Nam nhân nghênh ngang rời đi, Ngưng Hương mặt đỏ tới mang tai đứng ở đàng kia, cố gắng lắm mới đưa mắt nhìn theo nằm A Nam nằm trên vai phụ thân bé cười với bé, tim nàng nhảy dựng lên , chỗ cái cổ bị hắn cắn đột nhiên lại phát run, một lúc sau đến khi hai cha con Lục Thành bước vào phòng bếp không nhìn thấy nữa, trên người Ngưng Hương mới khôi phục lại khí lực.

Tách khỏi hắn, nước miếng trên cổ do Lục Thành lưu lại cũng dần dần nguội lạnh, Ngưng Hương phiền não việc hắn động một chút là sàm sỡ nàng, nàng lấy khăn lau một chút rồi tiếp tục đứng tại chuồng gà một lát mới trở về phòng.

Dựa vào cạnh giường đất nhìn chỗ hai người vừa mới dây dưa ở góc cánh cửa, trong chốc lát, khuôn mặt Lục Thành phẫn nộ bá đạo cùng gương mặt thành khẩn tuấn tú luân phiên nổi tiếp xuất hiện trước mắt nàng, còn có lời nói từ tận trái tim hắn.

Chuyện nàng đáp ứng hắn cũng tốt.

Mới biết nửa năm không đến...

Sờ chiếc chiếu trải trên giường gạch, nghĩ đến đời trước lúc này nàng vẫn đang bị vây ở Hầu phủ, còn bất ngờ bị Bùi Cảnh Hàn kéo vào trong ngực động tay động chân, lại hồi tưởng đến chuyện hôm nay cùng Lục Thành, Ngưng Hương đột nhiên có cảm giác giống như đang nằm mơ.

Không giống, thực sự không giống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play