Nhìn nàng nước mắt càng không ngừng rơi xuống, Lục Thành lại càng nói không nên lời, phía dưới đau đớn đã tiêu tan, hắn từ từ di chuyển tới đối diện nàng, thành khẩn nhìn nàng khóc như mưa, "Hương nhi, gả cho ta đi, thành thân rồi thì sẽ không có người dám nói xấu nàng, ta cũng sẽ đối với nàng thật tốt, ta kiếm được bạc đều giao cho nàng quản, nàng nói cái gì ta sẽ làm cái đó. Đến nhà ta thì nàng cũng không cần làm gì, Nhị đệ sẽ nấu cơm giặt giũ quần áo, Tam đệ sẽ chăm sóc A Nam, chăn dê, trồng trọt việc nhà không cần nàng nhúng tay, nàng chỉ cần an tâm hưởng phúc là được. Đúng rồi, nếu A Nam lớn lên dám không nghe lời nàng thì ta liền xây nhà ở thôn khác cho hắn, để hắn qua đó..."

"Huynh đừng nói nữa..."

Hắn móc trái tim ra cho nàng, Ngưng Hương đã khóc không thành tiếng.

Bùi Cảnh Hàn đối tốt với nàng, bắt nạt nàng là hy vọng nàng cam tâm làm thiếp thất của hắn, còn Lục Thành là một lòng muốn cùng nàng chung sống qua ngày.

Có mấy nam nhân sẽ chịu cực khổ kiếm tiền cho nàng giúp nàng chuộc thân? Có mấy nam nhân vì biết nàng sẽ nhanh chuộc thân mà liên tục nhiều ngày sai bảo đệ đệ ruột đến ven đường bất chấp trời hè nóng bức đợi nàng, sau đó ngày hôm sau liền chạy tới thăm nàng?

Hai đời, chỉ gặp được duy nhất Lục Thành.

Nếu như không có Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương nguyện ý, nguyện ý sống cùng hắn, nhưng Bùi Cảnh Hàn tháng tám sẽ trở về.

"Đừng nói nữa, ta không muốn, ta..."

"Vậy chúng ta đính hôn trước được không?" Lục Thành lùi một bước nói, cầu khẩn nhìn nàng, "Hương nhi, ta biết nàng còn nhỏ, A Mộc cũng còn nhỏ, là ta quá nóng nảy, vậy chúng ta đính hôn trước, đính hôn xong ta tới tìm nàng, hoặc là giúp nhà nàng trồng trọt thu hoạch hoa mầu, người khác sẽ không chọc không nói bậy, nàng nói có được hay không?"

Ngưng Hương chỉ khóc, còn muốn lắc đầu nhưng Lục Thành đột nhiên giơ tay lên, sợ nàng phản cảm, hai tay chỉ giữ chặt đầu nàng, không có đụng vào nàng mặt.

Nàng mờ mịt nhìn hắn, mắt hạnh rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.

Lục Thành cực kỳ đau lòng nhìn nàng, giọng nói lại dịu dàng trước nay chưa từng có, "Vậy nàng nói cho ta biết, đến cùng là vì sao nàng lại khóc?"



Không phải là tức giận không phải là phiền chán, cũng không phải là bị bắt nạt ủy khuất, chỉ là khóc, khóc khiến hắn hoảng hốt.

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, Ngưng Hương cũng nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy thương yêu.

Chưa bao giờ có người nam nhân nào nhìn nàng như vậy, giống như nàng so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.

"Lục đại ca..." Ngưng Hương nhịn không được nữa, nhào vào trong lòng người nam nhân mà cho dù nàng nói rất nhiều lời hung ác cũng không đuổi được hắn đi.

Lục Thành ngốc rồi, cứng ngắc cúi đầu xuống, không thể tin được nàng ôm mình.

Nhưng cô nương đang ôm chặt hắn không phải là nàng là ai?

Hoa tâm nở rộ, Lục Thành tay chân luống cuống, hồi lâu sau mới thử thăm dò ôm lại nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, "Hương nhi, nàng đáp ứng ta rồi sao?"

Cô nương trong lòng lại lắc đầu.

Lần này Lục Thành không sốt ruột nữa bởi vì hắn biết trong lòng nàng cũng nguyện ý .

"Lục đại ca, huynh, huynh chờ ta thêm hai năm nữa được không?" Ngưng Hương nhẹ nhàng tránh ra khỏi cái ôm của hắn, đứng trên đất cúi đầu nói, "A Mộc còn nhỏ, ta không muốn lập gia đình quá sớm, hơn nữa ta vừa trở về vẫn chưa có nhiều thời gian lại được làm cô nương Từ gia, ta..."

"Được, vậy chúng ta đính hôn trước." Chỉ cần nàng nguyện ý, vài năm thì Lục Thành cũng chịu chờ.

Ngưng Hương vẫn lắc đầu, khó xử một lát mới miễn cưỡng nghĩ đến lý do, "Ta cũng không muốn đính hôn quá sớm, cô nương đính hôn rồi thì sẽ ra cửa bất tiện..."

Nói xong, hồi lâu cũng không nghe thấy gì nữa.



Ngưng Hương không biết Lục Thành đang suy nghĩ gì, thấp thỏm ngẩng đầu, sau đó liền đối mặt với Lục Thành đang nhăn lông mi dài.

"Không đính hôn, còn phải lo lắng thanh danh của nàng, vậy ta làm thế nào mới gặp được nàng?" Tâm nguyện được thực hiện quá đột ngột, đột nhiên Lục Thành bắt đầu suy nghĩ lung tung, hồ nghi nhìn nàng chằm chằm, "Đây có phải là kế hoãn binh của nàng không? Trước tiên dụ ta không tới tìm nàng, sau đó nàng vụng trộm gả cho nam nhân khác đúng không? Hương nhi, ta nói cho nàng biết..."

"Ta cũng không có tâm tư nhiều giống như huynh đâu!" Hắn lại nói hươu nói vượn, Ngưng Hương giận suy đoán của hắn, nghiêng đầu hướng phía bên cạnh đi vài bước.

"Vậy chúng ta làm sao gặp mặt?" Lục Thành đuổi theo hỏi.

Ngưng Hương đỏ mặt, xoay người về phía giường, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Chúng ta, ruộng hai nhà chúng ta kề bên nên dù sao cũng có thể nhìn thấy... Dù sao, không cho huynh lại đến nhà chúng ta ."

Lục Thành không vui, thời điểm trồng trọt chỉ có vài ngày, số lần quá ít.

Vừa muốn tranh cãi tiếp thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của A Nam, giống như đang tức giận với ai, ngay sau đó liền nghe Từ Thu Nhi cất giọng nói: "Tỷ tỷ, muội dẫn A Nam tìm một vòng, tỷ núp cho kỹ được không?"

Thấy tiểu tử đã nóng nảy, Ngưng Hương lập tức muốn đi ra ngoài.

"Đợi chút." Lục Thành níu lại nàng, đưa tay muốn ôm, "Nàng, nàng làm đau ta, để ta hôn nàng một cái thì ta sẽ tha thứ cho nàng."

Thật vất vả dụ mới dỗ được nàng thích hắn, bây giờ hôn nàng không tính là đang bắt nạt nàng chứ?

Giọng nói của hắn giống như quan lớn ra vẻ độ lượng, Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, hung hăng đẩy hắn một phen, nghiêng đầu liền ra ngoài tìm A Nam .

Tha lỗi hay không mặc kệ, có bản lĩnh thì tức giận cả đời cũng đừng đến tìm nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play