A Mộc đương nhiên là không có chuyện gì, lúc này tiểu tử đang nằm ở phòng tây viện nhà mình, tủi thân nằm ở trong ổ chăn ai cũng không muốn gặp.

Buổi trưa sau khi cơm nước xong, Nhị tỷ muốn dẫn hắn đi Bắc Hà chơi, A Mộc nhớ lời tỷ tỷ dặn dò nên không dám đi, lúc đó Nhị tỷ nói là sẽ không nói cho tỷ tỷ, hắn mới dám đi . Đến bờ sông, Nhị tỷ dắt hắn xuống nước đùa nghịch, A Mộc đi không vững nên vấp ngã ở trong nước khiến quần áo đều ướt hết, vừa vặn lúc đó Đại bá mẫu đuổi theo nhìn thấy, khẳng định là hắn lại lén lút vọc nước liền đánh vào cái mông hắn nhiều cái rất đau.

A Mộc khóc cả đường, vừa về đến nhà lại không muốn gặp Đại bá mẫu, cũng không muốn đi nhà bọn họ mà khóc ô ô chạy về nhà mình.

Khóc xong liền ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại vẫn không muốn rời khỏi giường, liền dẩu môi nhớ tỷ tỷ.

Ngoài cửa giống như có người đang đi tới, A Mộc bĩu môi, giả vờ ngủ.

Ngưng Hương nhẹ nhàng đi tới, bắt gặp đệ đệ đáng thương đang co rúc nằm ở trên giường đặt gần lò sưởi, trong lòng nàng liền mềm nhũn, nghiêng đầu nhìn đệ đệ, nhìn thấy đệ đệ khóc sưng hai mắt, khóe miệng Ngưng Hương cong lên, nhịn cười không được, dịu dàng nói: "A Mộc xem ai trở về nào?"

"Tỷ tỷ!" Nghe tiếng tỷ tỷ, A Mộc nhanh chóng bò dậy nhào vào trong lòng tỷ tỷ, ủy khuất khóc kể, "Đệ không có lén lút nghịch nước nhưng Đại bá mẫu vẫn đánh đệ!"

Vừa nói vừa khóc, càng khóc càng ủy khuất.

Dưới mái hiên bên ngoài, Lý thị vừa tức vừa buồn cười, nhìn qua cửa sổ nói: "Các cháu đều là người tốt, nên ta đành phải làm người ác vậy! Lỡ may tương lai A Mộc cưới vợ vẫn mang thù cùng vợ hắn đối phó với ta, vậy các cháu phải thay ta nói chuyện nhé!"

"Cả ngày đừng có đoán mò như thế." Từ Thủ Lương trừng vợ một cái, cười bước đi .

Từ Thu Nhi kéo tay mẫu thân đi theo, biết rõ Đường tỷ có thể dỗ được đường đệ.



"A Mộc đừng khóc nữa, là tỷ tỷ nói Đại bá mẫu đánh đệ đó, ". Ngưng Hương ngồi xếp bằng trên đầu giường, ôm đệ đệ vào trong lòng dịu dàng an ủi, "Đại bá mẫu nói đệ lén lút nghịch nước, đệ khóc thì người khác mới tin, giống như Đại bá phụ đi Hầu phủ đón tỷ, phu nhân nghe tin đệ thiếu chút nữa chết đuối mới lập tức để tỷ về nhà thăm đệ."

A Mộc chớp chớp mắt, giống như đã hiểu đôi chút, "Hôm nay tỷ tỷ được ở nhà phải không?"

Ngưng Hương cười gật đầu.

A Mộc lập tức nín khóc mỉm cười, cao hứng ngồi dậy, "Vậy lần sau vẫn để Đại bá mẫu đánh đệ!"

Chỉ cần tỷ tỷ có thể ở nhà thì bé nguyện ý mỗi ngày đều bị đánh, dù sao đánh xong cũng sẽ hết đau.

Trẻ con thì nghĩ đơn giản, còn Ngưng Hương vừa mới còn cười dỗ đệ đệ nín khóc lại bật khóc, ôm chặt đệ đệ vào trong ngực không để bé biết.

Yên lặng bình tĩnh một lát, Ngưng Hương để đệ đệ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc dặn dò: "A Mộc nhớ thật kỹ, hôm nay là do đệ một mình lén lút chạy tới bờ sông đùa nghịch rơi xuống nước thiếu chút nữa là chết đuối, Đại bá mẫu cùng Nhị tỷ đi tìm đệ nhìn thấy cứu đệ lên. Đệ khóc là vì nhớ tỷ cho nên Đại bá phụ mới phải vào thành đón tỷ về, sau này bất luận ai hỏi đệ thì đệ phải nói như vậy cho người đó, biết chưa? Nếu không để phu nhân biết tỷ lừa bà ấy thì bà ấy sẽ không để cho tỷ tỷ trở về nữa."

A Mộc lập tức lắc đầu, ôm chặt lấy tỷ tỷ, "Đệ sẽ không nói, tỷ tỷ về với đệ!"

"Tốt, ngày mai tỷ tỷ sẽ đi cầu phu nhân, xin bà ấy trả giấy bán thân cho tỷ, như vậy về sau ngày ngày tỷ tỷ có thể ôm A Mộc ngủ rồi, ngày ngày được ở cùng với A Mộc." Hôn trán đệ đệ, Ngưng Hương cười nói cho bé biết tin tốt này.

A Mộc nghe vậy cảm thấy rất vui, cao hứng không biết nên làm gì, đành ôm lấy tỷ tỷ hôn một cái bẹp lên má nàng.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiều vào, nhẹ nhàng bao phủ chung quanh hai tỷ đệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play