Mỗi lần về nhà Ngưng Hương đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, lần này lại càng đặc biệt nhanh hơn nữa.
Tính đến hôm nay thì tổng cộng Lục Thành đã đưa nàng về nhà đã ba lần.
Lần đầu tiên là hắn giúp nhà mình trồng trọt, đưa A Nam cho nàng chăm sóc, buổi trưa thì lấy lí do A Nam không chịu rời nàng mà quang minh chính đại đưa nàng về thành. Lần thứ hai trước tiên hắn để cho Tam đệ Lục Định tới đón nàng, lại giả vờ là đi vào thành bán anh đào, mới ra đầu thôn thì hắn lại thay cho Lục Định chở nàng . Một lần có lý do, một lần là che giấu mấy người Đại bá phụ , chỉ có lần này hắn không có chuẩn bị lý do gì mà vẫn muốn đưa nàng trở về.
Đường muội sẽ nghĩ sao?
Sau giờ ngọ cáo biệt Đại bá phụ và Đại bá mẫu, lúc nàng dắt đệ đệ ra khỏi nhà thì Ngưng Hương chỉ có cảm giác khuôn mặt của mình sắp bị mặt trời nướng chín.
"Tỷ tỷ có phải là cảm thấy không thoải mái không?" Từ Thu Nhi rất nhanh đã phát hiện Đường tỷ có điểm khác thường, lo lắng hỏi, tay đưa lên muốn sờ trán nàng.
Từ Thu Nhi không ngẩng đầu, mùa hè khẳng định là rất nóng nhưng bọn họ đang đi phía dưới bóng cây, làm sao Đường tỷ còn bị hun nóng thành như vậy?
Đợi đến khi ba người đi ra tới đầu thôn, dọc theo đường nhỏ đi về phía đông khoảng một dặm thì phía xa xa đã nhìn thấy ngay tại cửa ngã ba có một chiếc xe lừa đang đậu ở đó, Từ Thu Nhi nhìn khuôn mặt càng ngày càng hồng của Đường tỷ, sau một hồi kinh ngạc mới "a" một tiếng ý tứ sâu xa, cố ý hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ xem người phía trước hình như là Lục đại ca thì phải?"
Ngưng Hương quay đầu nhìn về phía đường bắc, hai tai đều đỏ lên theo.
Lục Thành bá đạo như vậy, nàng tìm lý do gì cũng khó có thể dấu diếm được đường muội, bây giờ đường muội đã có thể đã nhìn ra được tâm tư của Lục Thành đối với nàng.
"Là Lục đại ca!"
A Mộc nghiêm túc trả lời Đường tỷ, cao hứng buông tay tỷ tỷ ra, vui vẻ chạy về hướng xe lừa. Bé thích, bởi vì mỗi lần gặp mặt Lục đại ca đều cho bé đồ ăn ngon, mấy hôm trước Lục đại ca dẫn A Nam đi chơi ưng có đi ngang qua nhà bé, huynh ấy còn hỏi bé có muốn cùng đi hay không. A Mộc đi, bé cùng với A Nam nhìn Tướng Quân bay trên trời, cuối cùng bắt về một con chim cút, chỉ tiếc Tướng Quân không chịu cho bé sờ.
Lúc này Từ Thu Nhi cũng nhớ tới chuyện này, chậc chậc hai tiếng, nhìn dáng người nam nhân cao lớn đứng trước xe lừa nói: "Tỷ tỷ, Lục đại ca thật là có tâm , chẳng những nịnh nọt tỷ chở tỷ về nhà, còn phải nghĩ cách nịnh nọt A Mộc, không trách được chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, không đúng, là vài ngày ngắn ngủi đã dụ tỷ thích hắn ."
Lần đầu tiên Lục Thành đưa Đường tỷ trở về là cuối tháng giêng, mặc dù đã qua bốn tháng, nhưng thời gian Lục Thành cùng Đường tỷ gặp nhau cũng không phải chỉ là thời gian mỗi lần cuối tháng Đường tỷ về nhà vài ngày chứ?
"Ta không có thích hắn, Thu Nhi còn nói bậy nữa thì về sau tỷ sẽ không dạy muội thêu hoa nữa." Ngưng Hương cố gắng trấn định lại, nhỏ giọng giải thích.
"Không thích tại sao lại muốn vay tiền của hắn, còn để cho hắn đưa tỷ trở về?" Từ Thu Nhi lập tức nghi hoặc nói.
Đường tỷ da mặt mỏng, nàng nghe mẫu thân nói qua, lúc trước mẫu thân dự định bán đất để giúp thím chữa bệnh, Đường tỷ không muốn liên lụy bọn họ bèn tự mình đi tìm mụ buôn người, mẫu thân biết được sau khi đường tỷ đã ấn dấu tay . Mụ buôn người kia lòng dạ hiểm độc, cháy nhà hôi của, chỉ đưa cho Đường tỷ tám lượng, mẫu thân muốn dùng đất để đổi lại Đường tỷ, bà ta sống chết không chịu lại thả người, một lòng tính toán đem Đường tỷ bán với giá tốt hơn.
Nếu như không phải có chuyện gì với Lục Thành, Đường tỷ tuyệt đối sẽ không mở miệng với một người mới chỉ gặp qua vài lần.
Ngưng Hương vội vã muốn giải thích, lại phát hiện bản thân không có biện pháp giải thích rõ ràng nỗi khổ tâm mà mình giấu giếm, mà vẻ mặt đường muội có ý như "nhìn xem tỷ còn muốn ngụy biện như thế nào", Ngưng Hương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tùy muội nghĩ như thế nào thì nghĩ, chỉ là việc này đừng để cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu biết, tí nữa muội dẫn A Mộc về cũng dặn dò bé một tiếng."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng nhanh đến nỗi gần như không nghe được .
Kỳ thật bản thân nàng cũng biết loại tình hình này rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Dù sao chỉ là đường muội hiểu lầm còn hơn so với mọi người trong nhà hiểu lầm.
Từ Thu Nhi nhìn phía trước thấy Lục Thành đang bồng A Mộc lên để bé ngồi xuống trên lưng lừa, mà tiếng cười của A Mộc không ngừng vang lên, nàng cũng rất bội phục tâm kế của Lục Thành, nhẹ giọng nói với Đường tỷ: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội sẽ giúp tỷ dấu diếm chuyện này, nhưng tỷ vẫn nên suy nghĩ thật kỹ lời hôm qua muội đã nói. Tỷ nhìn vợ của Tôn Lập ở thôn chúng ta đi, cả ngày đều bị bà ta mắng chửi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT