Sự bực tức trong lòng Lục Thành đều bị nàng nước mắt tuyệt vọng của nàng dập tắt, lập tức buông tay ra ngăn ở phía trước người nàng, bất đắc dĩ nói: "Hương nhi ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn thương lượng muốn giups ngươi chuộc thân thôi, sợ trên đường lớn có người đi qua nhìn thấy nên mới nghĩ lại chuyển qua chỗ thanh tĩnh một chút, nàng, ngươi nghĩ ngợi lung tung gì vậy, ta làm sao có thể đối xử với ngươi như vậy được chứ."
Nói xong lời cuối cùng cũng có chút tức giận.
Ngưng Hương khi nghe hắn nhắc tới chuyện chuộc thân đã ngây ngẩn cả người, sự việc quá mức ngoài ý muốn, cho nên nghe lọt được câu nói tiếp theo của hắn.
Vội vã bỏ đi ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu của nàng, Lục Thành di chuyển bước chân giúp nàng che lại mặt trời chói mắt, từ trong lồng ngực lấy ra một túi tiền đưa cho nàng xem, "Đây là hai mươi lượng bạc, ngươi đếm xem, nếu không thiếu thì đủ cho ngươi chuộc thân rồi. Chủ nhân của ngươi không giống như là người tốt sớm chuộc thân thì mới có thể an lòng chăm sóc cho A Mộc."
Ngưng Hương cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn túi tiền phình to trong tay hắn.
Hai mươi lượng bạc, đối với Bùi Cảnh Hàn mà nói căn bản không đáng nhắc tới, nhưng mà đối một người nông dân mà nói thì chính là hai mẫu đất mười năm mới có được.
Nhưng thành quả của Lục Thành cứ như vậy mà đưa cho nàng, đưa số bạc mà hắn tích góp không biết bao lâu cho nàng.
Có phải hắn cũng đối xử với Phùng cô nương tốt như vậy, cho nên mới có được trái tim của Phùng cô nương, thà rằng bị phụ thân từ bỏ cũng muốn sống chung với hắn?
Nếu như đã từng có tình cảm sâu đậm như vậy, vậy tại sao chỉ mới có một năm ngắn ngủi như vậy liền đối tốt với một nữ nhân khác?
Cho dù hắn có nịnh nọt lấy lòng nàng, Ngưng Hương cũng không muốn nhận tình cảm đó.
Chính nàng có tay có chân, có thể dựa vào mình mà tích góp đủ bạc chuộc thân, không cần phải dựa vào hắn, không muốn thiếu ân của hắn, càng không muốn dây dưa với hắn.
Nghiêng đầu lau nước mắt, Ngưng Hương cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào hắn nói: "Lục đại ca có ý tốt ta xin nhận, nhưng ngươi và ta không quen không biết, ta không thể nhận bạc mà ngươi khổ sở tích góp được, ngươi..."
"Cứ cho là ta cho ngươi mượn đi." Lục Thành nhanh chóng cắt đứt lời nàng, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt nàng, "Hương nhi, ta thật sự thích ngươi, nhưng ta không muốn dùng bạc bức ép để ngươi hứa với ta điều gì, ta chỉ hy vọng ngươi sớm có thể rời khỏi Hầu phủ, không cần phải hầu hạ người khác. Ngươi có thể từ từ trả cho ta, nếu ta dám dùng bạc ép ngươi làm chuyện gì, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết không tử tế."
Từng chữ từng chữ vang lên, thẳng thắn vô tư, dáng người hắn cao ngất như ngọn núi, nguyện vì nàng che gió che mưa.
Đột nhiên Ngưng Hương khóc nấc thành tiếng.
Nàng không thích hắn, cũng không có ý định thích hắn, nhưng vì sao hắn phải đối xử tốt với nàng như vậy, làm cho nàng cảm thấy nếu như cự tuyệt thì sẽ lỗi với hắn vậy?
Nói không ra lời, Ngưng Hương vừa khóc vừa đi về phía trước, dùng hành động cự tuyệt.
Hắn đã nói như vậy mà nàng vẫn không chịu cầm bạc, trong lòng Lục Thành trầm xuống, hình ảnh lúc trước mà hắn bỏ qua không khống chế lại hiện lên trong tâm trí. Bùi Cảnh Hàn giúp nàng cài hoa lên tóc, ánh mắt ôn nhu dịu dàng, nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu, Lục Thành trong lòng tức giận lần cuối ngăn nàng lại, "Ngươi không chịu chuộc thân, rốt cuộc là không muốn nợ ta, hay là vẫn không nỡ bỏ Bùi Cảnh Hàn!"
Toàn thân Ngưng Hương chấn động, nhìn bàn tay to của nam nhân đang siết chặt tay mình, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Hắn quả nhiên là hiểu lầm nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn.
Ngưng Hương rất muốn thừa nhận để hắn tiếp tục hiểu lầm, khiến hắn tức giận rời đi, khiến hắn không muốn xuất hiện ở trước mắt mình nữa.
Nhưng tại sao nàng lại phải thừa nhận chuyện mà mình không làm?
Hắn có tư cách gì mà hiểu lầm nàng?
Bùi Cảnh Hàn thích khuôn mặt của nàng, Lục Thành thích nàng cũng không phải là vì mặt nàng sao? Tính tình Lục Thành gặp một người yêu một người như vậy, hắn cùng với Bùi Cảnh Hàn có gì khác nhau sao? Nếu như hắn có tiền, chỉ sợ đã sớm giống như Bùi Cảnh Hàn, có phải mỹ nhân thì đều nghĩ cách chiếm lấy?
Chính là người bạc tình, tại sao lại diễn cảnh thâm tình với nàng?
Liên tục bị hai nam nhân uy hiếp bức bách, oán khí hai đời bị đè nén của Ngưng Hương đều xuất ra, nàng ngẩng đầu lên, châm chọc trừng mắt nhìn người nam nhân đang phẫn nộ trước mặt, lần đầu tiên nói lời hung ác đả thương người khác, "Ngươi cứ dây dưa với ta như vậy không sợ Phùng cô nương trên trời linh thiêng, hối hận nàng mắt mù mới yêu ngươi sao?"
Lục Thành không ngờ nàng có thể nói như vậy, sững sờ đứng đó.
Sau khi Ngưng Hương nói ra cũng có chút hối hận, nàng mím môi vòng qua hắn chuẩn bị rời đi.
Mới đi được một bước thì cổ tay lại bị hắn nắm lần nữa.
"Ngươi..."
"A Nam không phải là con ruột của ta."
Lục Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh tức giận của nàng, chậm rãi, bình tĩnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT