Bùi Cảnh Hàn ghét nhất chính là nữ nhân có tâm cơ sâu như vậy.

Nhưng đây là biểu muội của hắn, nữ nhân bình thường khác Bùi Cảnh Hàn đều khinh thường cho các nàng thể diện, nhưng hắn sẽ không vạch trần biểu muội này, huống chi bản thơ Tố Nguyệt sao chép chỉ là những câu thơ khiếm khuyết, trong tay biểu muội lại có toàn bộ, thậm chí có được một quyển tập thơ hoàn chỉnh.

Bùi Cảnh Hàn muốn có tập thơ kia.

"Trâu lão tiên sinh muốn có vinh dự được biểu muội làm bài thơ khác, biểu muội không chịu nhưng không biết ta có vinh hạnh này không?" Bùi Cảnh Hàn dí dỏm hỏi.

Thẩm Từ Từ nhìn hắn, khẽ gật đầu một cái, "Chỉ mong biểu ca xem xong cảm thấy buồn cười cũng đừng nói cho muội biết."

Bùi Cảnh Hàn hắng giọng bật cười.

Thẩm Từ Từ cũng nghiêng đầu cười, nàng biết những quý công tử này đều thích học đòi văn vẻ, am hiểu thi từ chưa chắc là biện pháp tốt nhất hấp dẫn nam nhân, nhưng nếu có sở trường này chính là là dệt hoa trên gấm.

Buổi ngắm hoa đã kết thúc, Bùi Cảnh Hàn tiễn Thẩm Từ Từ về biệt viện, lại thu hoạch được một quyển sách nhỏ hơi mỏng.

Bùi Cảnh Hàn chưa về Lãnh Mai Các ngay, mà đi vào đình nghỉ mát xem sách.

Tố Nguyệt ngồi một bên chống tay nâng cằm trên bàn đá, cùng xem với hắn, "Đúng rồi, em nhớ được câu này nhưng có chút khó đọc cho nên vừa xem thì đã quên."



Thấy nàng ngây thơ lại đáng yêu như vậy, Bùi Cảnh Hàn nghiêng đầu nhìn một chút, nhịn không được hôn lên cặp má trắng nõn của nàng.

Mặt Tố Nguyệt đỏ lên, lập tức lui về phía sau vài bước.

Bùi Cảnh Hàn thở dài, xoay người nhìn nàng, lưng dựa vào bàn đá, "Chuyện này, em đừng nói với người ngoài."

Tố Nguyệt chưa bao giờ hi vọng Bùi Cảnh Hàn sẽ vì một chút thi từ liền buông tha biểu muội mỹ nhân, dù sao thủ đoạn của Thẩm Từ Từ cũng không chỉ có mỗi thơ từ, nàng nói: "Thế tử yên tâm, em hiểu, biểu cô nương chỉ là nhất thời hồ đồ, kỳ thật nếu không phải em từng đọc sách quá ít dễ dàng làm lộ chuyện, nói không chừng cũng..."

Cười hắc hắc, dùng ánh mắt "ngài hiểu mà" nhìn Bùi Cảnh Hàn, hoạt bát lanh lợi.

Nhìn như thông minh, kì thực lại ngốc nghếch.

Bùi Cảnh Hàn thích tiểu cô nương vừa cơ trí lại thuần khiết thiện lương, nhịn không được nói với nàng suy nghĩ trong lòng hắn, "Biết vì sao ta không vạch trần nàng ta không?"

Tố Nguyệt thu lại nụ cười, quay đầu nói: "Thế tử không đành lòng nhìn biểu cô nương khó xử..."

Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng sẽ nghĩ như vậy, cười kéo tay nàng, dùng sức kéo nàng vào trong lòng, đặt nàng ở trên đùi, hắn ôm nàng eo nhỏ của nàng nói: "Ta là vì muốn có được tập thơ kia, đều tại em ngốc quá, nếu như em đều nhớ thì ta cần gì dùng biện pháp lại gần nàng ta làm gì?"

"Em cũng không phải là tài nữ..."



Có trời chứng minh, Tố Nguyệt thực sự không có ý mỉa mai Thẩm Từ Từ, nàng chỉ muốn nói mình không phải tài nữ nên không có trí nhớ tốt như vậy, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy lời này dễ khiến người khác hiểu lầm, lại thấy Bùi Cảnh Hàn cười càng vui vẻ hơn, Tố Nguyệt vội vàng cắn môi nín cười, thanh minh cho bản thân: "Em cũng không phải là nói nàng ấy..."

Nàng cười rộ lên như tiểu hồ ly, Bùi Cảnh Hàn không tin nàng không cố ý, nhưng cũng không tức giận, chỉ nhéo eo nàng một cái thật mạnh xem như là trừng phạt.

Tố Nguyệt bị đau, ai u một tiếng, cặp mày như trăng non khẽ nhíu lại.

Bùi Cảnh Hàn thấy nàng nhíu mày chợt nghĩ tới một chuyện, "Ở trong hoa viên, Cẩm Tú nói chuyện gì chọc giận em mất hứng như vậy?"

Tố Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, cúi đầu nói: "Không có gì."

Bùi Cảnh Hàn nâng cằm nàng lên, "Nói."

Tố Nguyệt nhìn trộm hắn một cái, giọng nói như muỗi kêu: "Em hâm mộ nàng ta hầu hạ bên người biểu cô nương từ nhỏ, nhất định là được biểu cô nương coi trọng, nàng, nàng cũng hâm mộ em, nói tương lai thế tử sẽ cho em danh phận..."

Tiểu nha hoàn xấu hổ cúi đầu, Bùi Cảnh Hàn ngoài miệng dỗ nàng, trong lòng lại dâng lên sự khó chịu.

Cẩm Tú rõ ràng là thay biểu muội thăm dò.

Bất quá cũng tốt, nếu như biểu muội không chấp nhận được, hắn cũng không cần phải lấy cớ cự tuyệt ý tốt của lão phu nhân cùng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play