Ngưng Hương cau chặt lông mày, "Nhưng..."

Tố Nguyệt nắm chặt tay nàng, nghiêm túc phân tích cho nàng nghe, "Ta biết rõ ngươi không thích, ta cũng không muốn, nhưng ngươi hãy suy nghĩ một chút tới tác phong làm việc của hắn đi, không nghe lời thì hắn sẽ trực tiếp dùng sức mạnh, tóm lại đều phải ăn thiệt thòi, vậy sao không nhu thuận một chút dụ dỗ hắn vui vẻ? Sau này khi hắn nhớ lại tình ý giữa chúng ta, dễ dàng hơn bỏ qua cho hai ta, nếu chúng ta tính toán thông qua thế tử phu nhân chuộc thân, muội cho rằng hắn sẽ không có biện pháp bắt chúng ta lại sao? Ngươi đừng quên, hắn ở trong thái An phủ này dưới một người trên vạn người."

Nghe như tiếng sấm xuyên tai, Ngưng Hương tái mặt nhợt nhạt hỏi nàng, "Chẳng lẽ hắn sẽ cưỡng đoạt khuê nữ đàng hoàng sao?"

Tố Nguyệt chế nhạo bĩu môi, "Muội cảm thấy hắn không làm ra loại chuyện đó sao?"

Toàn thân Ngưng Hương rét run, như rơi vào trong hầm băng.

Nếu như chuộc thân nàng cũng thoát không được, vậy nàng còn trông cậy vào cái gì bây giờ?

Như là bị người đã đánh mất niềm hy vọng duy nhất, Ngưng Hương ngơ ngác ngồi đó, bên trong đôi mắt hạnh một chút thất thần.

Tố Nguyệt đau lòng, đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu dỗ dành nói: "Đừng nản chí, chúng ta cũng không phải là không có biện pháp, Ngưng Hương, kỳ thật hắn cũng không phải là người không có chút đạo lý, điều kiện đầu tiên chính là chúng ta phải trước thuận theo ý của hắn, chúng ta khiến hắn vui vẻ chín lần, một lần cuối cùng chọc giận hắn, hắn sẽ nghĩ đến chín lần tốt lúc trước, có tức giận bao nhiêu đi nữa cũng sẽ mềm lòng, ngươi nói có đúng hay không?"

"Nhưng nếu hắn vẫn cứ kiên quyết cướp người, tuy sẽ mềm lòng nhưng cũng sẽ không bỏ qua chúng ta đâu." Nhìn không thấy hy vọng, Ngưng Hương nhịn không được nghẹn ngào đứng lên.

"Vậy thì phải xem muội có nhẫn tâm hay không." Tố Nguyệt đỡ Ngưng Hương dậy, nhìn vào mắt của nàng nói, "Nếu như thực sự đến ngày đó, muội cứ lấy tính mạng của mình uy hiếp hắn, đánh cuộc với tình cảm hiện giờ của hắn. Nếu như hắn buông tha cho muội, muội cứ an tâm mà sống, còn nếu không thì thà rằng chết cũng không nghe theo hắn, hoặc là chết thật."



Nước mắt Ngưng Hương ngừng chảy, nhìn vào đôi mắt hồ ly tỉnh táo xinh đẹp của Tố Nguyệt, tâm vừa mới căng thẳng từ từ buông lỏng xuống.

Đúng vậy, vẫn có một tia hy vọng, nếu như không thành, nàng còn có thể chết.

Nàng thà rằng chết, cũng không muốn làm di nương của hắn.

"Hiện tại biết phải làm như thế nào rồi chứ?" Tố Nguyệt dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt, cười hỏi.

Ngưng Hương gật đầu, sau khi bình tĩnh lại, tự đáy lòng cảm ơn nàng, "Tố Nguyệt, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, nếu không ta chỉ biết đắc tội với hắn sâu hơn."

Tố Nguyệt cười cười, cố ý trêu ghẹo nói: "So với ngươi ta còn ăn nhiều muối hơn một năm lận đó.”

Trong lòng lại cười khổ.

Nàng so với Ngưng Hương căn bản chính là hai người hoàn toàn khác nhau, Ngưng Hương sống ở thôn quê thành thật chất phát hơn mười một năm, cuộc sống đơn giản ở thôn dân chính là mưa dầm thấm đất, nhiều lắm cũng chỉ do các phụ nhân vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, tính tình Ngưng Hương lại là dịu dàng an phận, sau khi vào phủ không tính kế với người khác, quy củ theo bổn phận làm việc. Không muốn hại người, dù cho có phòng bị người khác cũng dễ dàng đem sự việc trở thành vô cùng đơn giản.

Nàng không giống vậy, nàng là cô nhi, trong lúc Ngưng Hương còn ở nhà trồng trọt, thì nàng đã phải học cách làm thế nào để dựa vào mình sống sót .

Nhưng nàng cũng ngốc, có lẽ là sau khi ở chung với Ngưng Hương bị nàng ta lây bệnh ngốc rồi, dễ dàng tin người hơn.



Lần này nàng nhất định không phạm phải sai lầm nữa, phải bảo vệ bản thân, cũng bảo vệ luôn cả Ngưng Hương.

Kỳ thật hy vọng Ngưng Hương có thể thuận lợi thoát khỏi tay Bùi Cảnh Hàn so với trong tưởng tượng của nàng càng lớn hơn, một là Bùi Cảnh Hàn cũng không xấu đến nỗi nhìn thấy các nàng chết cũng không chịu thả các nàng, thứ hai nàng còn ở trong Hầu phủ, có thể thay Ngưng Hương cầu tình, chỉ cần không phải bỗng nhiên mất đi cả hai đại nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn cũng sẽ không tức giận đến mức mất đi lý trí.

Như vậy nàng cùng với Ngưng Hương, đều là theo như nhu cầu.

Bên này các nàng vừa nói chuyện xong không lâu, Bùi Cảnh Hàn đã phái Trường Thuận đến kêu Ngưng Hương, xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong.

Tố Nguyệt dẫn Ngưng Hương đưa đến cửa viện Lãnh Mai Các, cuối cùng khích lệ nhéo tay nàng.

Nàng thật sự không hiểu là Ngưng Hương để cho Bùi Cảnh Hàn chiếm chút tiện nghi nhỏ thì có sao đâu, dù sao đời trước đã từng chiếm qua rồi, Ngưng Hương cần phải quen thôi.

Ngưng Hương cũng tự nói với mình như vậy, nghe xong lời nói của Tố Nguyệt, vì tương lai, mặc dù không muốn để Bùi Cảnh Hàn như ý, nhưng cũng đành phải nhịn lại.

Mang tâm sự nặng nề đi đến cửa chính của Hầu phủ, xa xa nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn một thân trường bào xanh nhạt đang đứng trước xe ngựa, nhìn thấy hắn từ từ quay lại, dùng đôi mắt phượng không kiêng nể nang gì mà quan sát nàng, phảng phất như nàng bắt buộc phải nhận, giống như chỉ cần hắn muốn nàng nhất định phải chiều theo hắn thân mật với hắn, trong lòng Ngưng Hương đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực chán ghét.

Tố Nguyệt nói không sai, nàng cần phải nịnh nọt người nam nhân này.

Nhưng Ngưng Hương không muốn dùng thân thể của mình để lấy lòng hắn, một lần cũng không muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play