Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Lục Bạch quyết định phải xem thật cẩn thận tính chất của chương trình này, sau đó mới bắt đầu cân nhắc kế hoạch.

Kết quả mới vừa mở Weibo lên, đã bị hàng đống tin nhắn nhấn cho suýt chết chìm.

“Rác rưởi cút ra khỏi giới giải trí đi!”

“Là yêu tinh thì sao có thể không hút máu, thật làm người khác thấy ghê tởm.”

“Con chó ngu dốt, cút đi!”

Trên cơ bản mắng cậu đều là một đám nữ sinh theo đuổi thần tượng, tuổi tác đều không lớn, nhưng lời nói so một người với một người chỉ có ác hơn chứ không kém.

Lục Bạch đại khái nhìn qua rồi cũng không để ý tới nữa. Cậu trực tiếp mở ra thanh tìm kiếm, tra thông tin về chương trình truyền hình mà mình sắp phải tham diễn.

Thế nhưng còn là tiết mục đứng đầu bảng lúc bấy giờ, tên gọi: “Ai là người sáng tác tốt nhất?".

Đơn giản mà nói, chính là mời những ca sĩ trong giới ca hát ở trong tiết mục tiến hành thi đấu. Chơi chính là sáu người sáng tác, thi đấu theo kiểu đào thải. Trước một kỳ khi chỉ còn một người thua cuối cùng, sẽ thêm vào một người thách đấu cùng hắn thi đấu sáng tác, nếu người thách đấu thắng liền trở thành người chơi chính và cùng năm vị kia tiến hành lượt thi đấu tiếp theo. Còn nếu người thách đấu thua liền trực tiếp rời đi. ( huhu sao mà toàn từ lạ hoắc thế này :'((()

Có thể nói đây là thời điểm thi đấu kích thích nhất.

Mà Lục Bạch chính là người thách đấu ở vòng thứ nhất bị mời.

Chỉ tiếc rằng, dựa theo tình hình hiện tại, sáu người sáng tác này còn chưa đến thời điểm thay máu, cho nên sự tồn tại của Lục Bạch chỉ có một mục đích, chính là làm pháo hôi.

Dù sao thể loại được chỉ định lúc trước của Lục Bạch vẫn luôn là tình ca ôn nhu. Giống như đúc với vị bạch nguyệt quang Dịch Văn Trác kia.

Nếu cơ hội đổi thành trước khi Dịch Văn Trác trở về, thì đúng là có hương vị bạch nguyệt quang lớn bạch nguyệt quang nhỏ tranh phong, nhưng bây giờ Lục Bạch đã bị lột da, quyết đấu như này chính là kiểu sống sờ sờ cho người ta chê cười. Trước mắt, tài khoản chính chủ của chương trình vừa lên danh sách người tham gia liền kéo tới một đám người xếp hàng bàn luận sôi nổi.

“Mẹ nó tôi nôn mất, Lục Bạch tới tham gia sáng tác? Sao, nhóm viết thay của hắn cũng đi theo tới à?”

“Chứ còn gì nữa? Mấy người quên rồi sao? Người chơi chính là Nhiếp Hữu Lâm a! Lúc trước Lục Bạch đoạt ca khúc của anh ấy mới có thể xuất đạo đó.”

“Thật kỳ quái, vì sao cái loại ngu ngốc này còn có thể xuất hiện trên sân khấu? Hắn đã lừa bao nhiêu người rồi?”

“Gọi cho kim chủ ba ba của Lục Bạch, bảo hắn nhanh đem rác rưởi nhà mình thu về đi!”

Nơi này lời nói gì cũng có, nhưng bại lộ ra tin tức rất ý vị thâm trường.

Dịch Văn Trác thì tự nhiên không cần phải nói, Lục Bạch hiện tại bị cắn ngược lại, dùng lời đại chúng để miêu tả chính là, hút máu quá nhiều, gieo gió gặt bão.

Nhưng đến cả tên Nhiếp Hữu Lâm cũng có thể đi theo cùng cậu buộc lại một chỗ, thực sự quá buồn cười rồi.

Lục Bạch nheo lại mắt, cười lạnh một tiếng: “Cái loại súc sinh như vậy, quả nhiên mỗi thế giới đều sẽ có không ít."

Khác hoàn toàn với lời đồn đãi trên mạng.

Lục Bạch và Nhiếp Hữu Lâm kỳ thật là anh em tốt, Lục Bạch còn vô cùng quan tâm đến hắn. Gia cảnh Nhiếp Hữu Lâm nghèo khó, Lục Bạch tình nguyện để chính mình nhịn đói cũng muốn tiết kiệm chút tiền giúp Nhiếp Hữu Lâm mua được một cây đàn ghi-ta tốt.

Còn việc Nhiếp Hữu Lâm làm người sáng tác thay cho Lục Bạch, cũng chưa bao giờ bị Lục Bạch hãm hại, thậm chí có thể nói là Lục Bạch thay hắn đội nồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play