“A a a a! Cửa mở rồi, cửa mở rồi! Chờ xem khuôn mặt xấu xí của tên ngu nào!”

Camera lặng yên không một tiếng động đi vào. Trong phòng an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng không có.

Người không ở đây? Camera quay đầu nhìn người đại diện. Người đại diện cũng một bộ ngây ngốc, chỉ chỉ phòng xép bên trong phòng ngủ. Ý tứ kia là vào đó xem?

Chân tay cameraman nhẹ nhàng đi tới, kết quả trên giường cũng trống không.

Đù má tình huống này là như thế nào? Lục Bạch sớm như vậy đã rời giường rồi sao?

Tức khắc vài người đều có chút hoảng loạn.

Đúng lúc này, một nhân viên công tác đi theo nhỏ giọng kinh hô một tiếng: “Sô pha ở trên sân phơi quần áo có phải có người hay không?"

Mọi người đem ánh mắt nhìn theo hướng đó, đều trở nên hoảng sợ.

Tuy rằng là phòng xép cao cấp, nhưng sô pha ở sân phơi bất quá chỉ dài có 1 mét 3, độ rộng nhiều lắm có 80 centimet. Cho dù là một đứa trẻ, ngủ cũng rất chật chội. Nhưng Lục Bạch lại dùng một tư thế tương đối khó chịu cuộn tròn ở trên trong.

Nửa khuôn mặt của cậu đều chôn ở giữa sô pha và chăn, độ cong của sống lưng làm cậu trông vô cùng yếu ớt. Làm người nhịn không được muốn ôm cậu vào lòng.

Người quay phim đi vào nhìn kỹ, phát hiện cách ngủ của Lục Bạch, nói là ngủ, không bằng càng giống như là hôn mê. Bọn họ nhiều người vào phòng như vậy cũng không làm cậu tỉnh giấc.

Nhìn qua mặt bàn bên cạnh, là một lọ thuốc, bên trong đã uống mất một nửa.

Thuốc ngủ? Người quay phim nhíu mày, muốn cẩn thận ghi hình lọ thuốc.

Nhưng cánh tay không cẩn thận đụng phải người Lục Bạch, lần này, Lục Bạch hoàn toàn bừng tỉnh.

Cậu đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy, tầm mắt dừng ở mặt của đám người xung quanh.

"U! Tỉnh rồi!" Người quay phim thấy thế, vội vàng đem màn ảnh đến trước mặt Lục Bạch quay cận cảnh, kết quả giây tiếp theo, Lục Bạch đột nhiên chế trụ tay của người quay phim đi đằng trước, đem người đẩy ra ngoài.

"Phanh!" một tiếng, camera cùng người quay phim ngã ra đất, ống kính của camera trân quý vỡ thành mảnh vụn.

Lại nhìn tới Lục Bạch, phát hiện cậu móc điện thoại trong túi ra, gọi 110.

"Đậu má! Nhanh ngăn cậu ta lại!" Nhân viên công tác đi theo nhanh chóng ồn ào. Bọn họ là tiết mục đột nhập, Lục Bạch làm hư camera là thuộc về sự cố, nếu báo án, liền thật sự là ăn đủ mệt.

Người đại diện cũng luống cuống, chạy nhanh tới đè tay Lục Bạch lại, tức giận quát: “Lục Bạch! Cậu điên rồi à?"

Sức lực của hắn quá lớn, Lục Bạch cảm nhận được đau đớn, rốt cuộc chậm rãi tìm lại được lý trí. Lại nhìn khuôn mặt với biểu tình nghiêm trọng của những người trong phòng, cậu cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi còn đúng là lần đầu biết được, tổ tiết mục lớn như vậy, thế nhưng lại là ăn trộm không mời tự đến."

"Sao nào? Nhìn trúng túi xách da cá sấu của tôi ngày hôm qua à?"

"Thật không tiện nghi, hơn hai mươi vạn đấy!"

"........." Ghi âm hiện trường vẫn đang mở, màn ảnh camera đã nát, phòng phát sóng trực tiếp không thể thấy hình ảnh nhưng những lời này của Lục Bạch đều được truyền tới tai người xem từ đầu chí cuối.

Rất tốt, bọn họ phỏng chừng lại có hot search mới rồi.

Phản ứng đầu tiên của cameraman chính là cái này. Nhưng hắn lại không thể phán đoán được xu thế này là tốt hay không tốt.

Mà phát sóng trực tiếp còn muốn tiếp tục. Thừa dịp trong khoảng thời gian chỉnh lý, bọn họ rời đi để Lục Bạch rửa mặt.

Nửa giờ sau, phát sóng trực tiếp một lần nữa bắt đầu. Lần này, Lục Bạch đã ngồi ở trong xe của tổ tiết mục. Camera cũng đổi cái mới.

Trên xe, cameraman thấy không khí trầm trọng, vì thế nói giỡn: “Tâm tình Lục Bạch lúc rời giường thật lớn."

Lục Bạch lạnh nhạt đáp một câu: “Xâm lấn phi pháp, không báo án đã là tôi nhân từ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play