Trong trang viên Ngải Nhĩ Hãn, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang ôm Duy An đi loanh quanh trong phòng để giúp nó tiêu hóa sữa.
Đêm qua cuối cùng cũng đã uống xong bột vỏ trứng cuối cùng, sữa bột sáng nay là loại sữa bột có chất lượng dinh dưỡng tốt nhất mà ông đã chọn lọc và so sánh rất là kỹ càng từ hơn mười ngày trước.
Vỗ vỗ tiểu Duy An đã hơi lớn thêm một chút ở trong ngực, trong lòng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rất có cảm giác thành tựu.
Có nhiều thịt hơn thì xúc cảm lúc ôm cũng tốt hơn, nhất là xúc cảm trơn mềm non mịn khi sờ lên trên khuôn mặt sữa hiếm có của cậu.
Từ trong đại bản doanh trở về, nhìn thấy nụ cười trên đuôi lông mày của hùng chủ, Quyền Chử suýt nữa thì không thể vững bước.
Trở thành thư quân của ông ấy lâu như vậy, gần như bình thường Quyền Chử chưa bao giờ trông thấy ông ấy nhoẻn miệng cười, ấn tượng nhiều nhất chỉ là ý cười mang theo chút lệ khí và vô cùng chán nản kia, mà thứ kèm theo nụ cười kia thường thường đều là mùi máu tươi của trùng cái.
Còn ý cười nhàn nhạt giống như phát ra từ nội tâm của ông ấy bây giờ là thứ mà từ trước đến nay ông chưa từng thấy qua.
Kỳ thật vẻ ngoài của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rất anh tuấn, ông có được một mái tóc màu xanh sẫm và đôi mắt thâm thúy y như biển sâu, đôi lông mày sắc bén, sống mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng, hơi nhếch lên sẽ mang đến một cảm giác thờ ơ phong lưu.
Thế nhưng là tính cách ác liệt tàn nhẫn của ông lại không giống tướng mạo tuấn mỹ của ông chút nào.
Ánh mắt Quyền Chử chậm rãi rơi xuống tiểu Duy An trong ngực ông, từ lần trước phá xác gặp qua thì đến bây giờ gặp lại đã qua một tháng.
Cậu bé dường như đã lớn hơn một chút, nhìn càng ngày càng đáng yêu.
Tiểu Duy An trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp phát hiện thư phụ đứng ở cửa, lập tức thò tay qua mừng rỡ nhếch miệng, phát ra chất giọng sữa mềm mềm, "Ê a ~ nha "
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp quay đầu lại nhìn về phía ông.
Thấy mình bị phát hiện, Quyền Chử đi lên trước, có chút cúi đầu, "Hùng chủ."
Thấy ông mặc một bộ quân trang lạnh lẽo cứng rắn, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ghét bỏ nhíu mày, có lẽ là vì nể mặt tiểu Duy An đang ở đây nên ngữ khí cũng không quá đáng sợ, "Chuyện quân bộ đã xử lý xong rồi sao?"
Quyền Chử cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo, hùng chủ nói vậy là vẫn muốn ông rời khỏi quân bộ để về nhà?
Nhưng ông còn chưa kịp nói cái gì thì lại cảm giác nơi bả vai truyền đến một động tác lôi kéo rất nhỏ.
Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một bàn tay nhỏ trắng trắng đang kéo bả vai ông lại, chủ nhân cái tay thấy ông nhìn qua liền nhếch miệng cười không ngừng, trong đôi mắt màu xanh thẳm tràn đầy ý cười óng ánh, "A ~ "
Nước bọt trong suốt thuận theo khóe miệng chảy xuống, nhưng rất bất ngờ là điều đó lại không khiến ông sinh ra cảm giác buồn nôn, mà ngược lại còn khiến ông cảm thấy có chút đáng yêu.
Quyền Chử nhìn đứa nhóc sơ sinh mập mạp này thì không tự chủ muốn giơ tay lên chạm vào một cái, nhưng không đợi ông đụng được thì tay của ông đã bị Duy An đưa tay ra tóm lấy.
Duy An cầm được tay của ông xong liền muốn cho vào trong miệng, đáng tiếc khí lực của cậu bé còn quá ít, thở hổn hển cả buổi vẫn không kéo được chút nào.
Thấy thực sự kéo không được, cậu bé đổi sang cách khác là thò đầu lên cắn, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tay mắt lanh lẹ đưa tay đè lại miệng của cậu bé, đối diện với ánh mắt ngây thơ của nhóc con thì liền khẽ cười nói, "Càng ngày càng nghịch ngợm."
Quyền Chử cúi đầu nhìn ngón trỏ nhỏ bé đang bám lấy ngón tay của ông liền không dám cử động mạnh, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm gãy nó.
Trùng đực non là loại sinh vật yếu ớt nhất mà ông từng gặp.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liếc nhìn ông một cái như muốn nói cái gì đó, nhưng tiểu Duy An đang được ông ấy ôm vào trong ngực một giây trước còn đang cười đùa thỏa thích đột nhiên nôn ra.
Một bãi nôn có mùi chua chua phun thẳng lên trên người Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, tuy là người có bệnh sạch sẽ, ông lại không hề để ý tới những thứ này, toàn bộ đầu óc của ông lúc này đều trống không. Sau khi kịp phản ứng ông mới ôm tiểu Duy An vì nôn khan mà nước mắt rơi không ngừng chạy ra bên ngoài.
Ông vừa chạy vừa nghiêm nghị nói, "Quản gia, thông báo cho y lâu chuẩn bị sẵn sàng!"
Quyền Chử tiến lên muốn đón Duy An từ trong tay Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, tốc độ của ông rất nhanh, có thể dùng thời gian ngắn hơn để đến được y lâu.
Nhưng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lúc này đang vô cùng hoảng hồn, bàn tay gắt gao ôm lấy Duy An không chịu buông, dưới tình thế cấp bách ông đành phải ôm ngang cả hai cha con rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài.
Tốc độ của quân thư chiến đấu đã lâu quả thực là rất nhanh, với tốc độ của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp có lẽ phải chạy trên năm phút nhưng đối với ông mà nói thì chỉ cần hai phút là được.
Đội ngũ chữa bệnh đã sớm nhận được tin tức, đang chuẩn bị rất sẵn sàng nên cũng không để ý tới dáng vẻ của hai người, Kiều Tùng đầu tiên là ôm tiểu Duy An sắc mặt đã tái nhợt từ trong tay Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp qua rồi quay người tiến vào phòng trị liệu.
Ban đầu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp còn không buông tay, sau khi kịp phản ứng liền vội vàng buông lỏng tay ra, trong suốt quá trình ánh mắt không rời khỏi người tiểu Duy An một khắc nào.
Một vị trùng đực phong lưu thành tính, tính cách dữ tợn làm cho toàn bộ Trùng tộc đều nghe danh mà sợ hãi, tại thời khắc này lại có vẻ yếu ớt như vậy.
Quyền Chử thiếu chút nữa còn tưởng đây là ảo giác của ông, nhìn Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp như này, ông thậm chí còn không thể liên hệ được ông ấy với cái người đạm mạc, bất cần từng mấy lần suýt nữa giết chết Quyền Yến và các trùng con khác của ông ấy với nhau.
Bọn nó đều là trùng non của ông ấy, chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn nó là trùng cái mà ông ấy có thể nhẫn tâm đến như vậy hay sao?
Y thư bên trong Y lâu len lén đánh giá Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, bọn họ đã quên vị trùng đực này đã từng ngoan lệ và bất cận nhân tình như thế nào.
Nhưng mà một giây sau, cảnh tượng này đã bị phá hủy, đó là khi quản gia truyền tin tức đến nói là các thiếu gia trùng cái đang đến đây.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp còn đang có vẻ khá là yếu ớt, nghe xong lập tức lệ khí đầy người, đôi mắt màu xanh thẳm kia trong lúc nhất thời như là nhiễm lên một tầng u tối, gần như trở nên ảm đạm không rõ, khóe miệng của ông nở ra một nụ cười ác ý, đưa tay rút cái roi đầy gai ngược từ trong người máy rồi đi ra ngoài.
Ông hiện tại rất cần có thứ gì đó để phát tiết.
Quyền Chử mắt lạnh nhìn ông ấy đi ra ngoài, tình huống như vậy, trước kia cứ mỗi bảy ngày thì sẽ xảy ra một lần. Trong một tháng trước đây, hùng chủ bởi vì Duy An mà không trừng phạt bất luận một vị thư hầu và trùng cái con nào cũng đã đủ để khiến ông kinh ngạc.
Lần này, tiệc phá xác bởi vì trùng đực non Duy An xảy ra chuyện mà tạm thời không thể diễn ra được.
... ... ...
Mặt trời đã khuất, Quyền Yến trên người toàn là vết máu và vết thương đang chỉnh chỉnh tề tề quỳ gối trên mặt đất cứng rắn, mười ba trùng cái sau đó, đến cả trùng nhỏ nhất là Quyền Phiền cũng có rất nhiều tổn thương ở trên người.
Nghiêm trọng nhất là Quyền Từ xếp hạng mười ba, anh vừa bị quất còn bị hung hăng đạp một cước, sức lực của một trùng đực trưởng thành, đặc biệt là còn đến từ một hùng phụ tràn đầy uy áp, nên cái đạp này không hề nhẹ, suýt chút nữa thì đã lấy đi mất nửa cái mạng của anh.
Tuy đã như vậy nhưng anh vẫn phải cắn răng quỳ trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, mặc cho huyết tương chung quanh anh đã nhuộm đỏ nền gạch, anh cũng không có thốt ra một câu thể hiện sự đau đớn nào.
Không một trùng nào dám lên tiếng, phàn nàn, bởi vì như vậy sẽ chỉ nghênh đón sự trừng phạt càng nặng nề hơn.
Bọn họ hiểu rõ, bọn họ phải quỳ xuống cho đến khi trùng đực non kia tỉnh lại mới thôi.
"Cơ thể tiểu Duy An tự sinh ra bài trừ với loại sữa trùng non hiện tại, cho nên mới xảy ra những phản ứng nôn mửa và những phản ứng bài trừ khác... ..." Kiều Tùng nói xong thì liền rời đi, để lại Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở trong phòng bệnh.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đi đến bên giường ngồi xuống, mãi đến nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Duy An và lồng ngực phập phồng rất nhỏ thì thần kinh một mực căng thẳng của ông mới trầm tĩnh lại được, tuy nhiên ở giữa vầng trán của ông vẫn mang theo vẻ mỏi mệt và sợ hãi rõ ràng.
Ban đêm, Duy An mê man tỉnh lại, nhưng bởi vì không thoải mái mà nước mắt rơi xuống không ngừng, đôi mắt đỏ hoe, đáng thương đưa tay ra muốn được ôm.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẫn luôn kề cận ở bên cạnh liền vội vàng nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé rồi ôn nhu dỗ dành.
Duy An nắm lấy cái áo trước ngực ông, giọng sữa nhỏ nhỏ vì ngủ lâu mà hơi khàn khàn không ngừng cáo trạng, "A ~ ê a ~ "
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn bộ dáng đáng thương của cậu bé, bờ môi mím lại, "Xin lỗi, là hùng phụ sai."
Đây là lần đầu tiên từ khi xuất sinh đến bây giờ ông nói ra hai chữ xin lỗi.
Duy An lắc đầu, "A... Nha ~ "
Không phải hùng phụ sai.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cúi đầu nhẹ nhàng dán trán mình vào trán của cậu bé, quyến luyến cọ cọ, nhẹ giọng ưng thuận hứa hẹn, "Về sau sẽ không như vậy nữa."
Ông không thể nào chịu đựng được khi nhìn thấy trùng đực non từ lúc phá xác đã được chính tay ông chiếu cố có một chút khó chịu nào. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Nhìn cậu bé khó chịu, trái tim ông thực sự đau đớn vô cùng.
Dưới ánh đèn ấm áp, tiểu Duy An nhìn lên cái trán của hùng phụ, cái đầu nhỏ lung lay y y nha nha nói cái gì đó, bộ dáng ngây thơ non nớt kia thực sự khiến trái tim của trùng như nhũn ra.
Ngoài cửa, Quyền Chử lẳng lặng nhìn cảnh này, không tiến lên trước cũng không hề rời đi.
Bởi vì thể chất đặc biệt nên tiểu Duy An không thể uống loại sữa trùng non hiện tại, bác sĩ đề nghị là nên dùng trùng sữa để nuôi nấng.
Trùng trứng non cuối cùng mà Quyền Chử sinh hạ hiện tại đã cách gần hai năm, hiện tại cho dù uống thuốc thúc sữa thì cũng vô dụng.
Cũng may, thư phụ Quyền Phiền là Vân Lai ba tháng trước vừa mới sinh hạ một quả trùng trứng, nếu uống thuốc thúc sữa thì chỉ cần một ngày là sẽ có sữa tươi, sau đó dùng máy hút sữa để hút sữa vào trong bình bú rồi gửi qua là được.
Trong phòng trùng non, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang cầm bình sữa chuẩn bị cho tiểu Duy An của ông uống.
Tiểu Duy An phải dựa vào nước cháo để no bụng suốt một ngày, bây giờ ngửi thấy vị sữa thì con mắt tròn căng liền vụt sáng lên, hai cái tay nhỏ không kịp chờ đợi nắm lấy bình sữa bỏ vào trong miệng ừng ực ừng ực uống, vừa uống còn vừa phát ra mấy âm thanh thỏa mãn vô cùng.
Quyền Chử ở bên cạnh không hề nhúng tay vào, nhìn con mắt hùng chủ không tự chủ được sự cưng chiều và tiểu Duy An trắng nõn mềm mại, trong thoáng chốc mới có cảm giác đây chính là gia đình mà các chủng tộc khác miêu tả.
Ý nghĩ này vừa mới lướt qua liền bị ông nhấn xuống.
Việc đồ ăn thức uống của tiểu Duy An đã được giải quyết, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hết sức cao hứng, liền cho phép thư hầu Vân Lai một mình mở một tài khoản, còn cho vào đó không ít tiền để anh mang đi tiêu.
Lấy được niềm vui ngoài ý muốn này, Vân Lai đã lập tức mua cho Quyền Phiền - trùng non nhà mình một cái chung đoan.
Thân thể Duy An tốt lên, tiệc phá xác bị lùi lại cũng đã có thể tổ chức.
Hôm nay là một ngày nắng, ngày này ở trong lịch các tộc cũng là một cái tốt, vì chọn được một ngày tốt như thế này, hùng phụ đã phải phí hết không ít tinh lực.
Quyền Phi ngậm điếu thuốc méo mó tựa lên trên cây cột, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới viện tử, trong đôi mắt màu xám bạc là ý cười nhợt nhạt thật sâu không chạm đến đáy mắt.
Trên đôi tay cầm điếu thuốc vẫn còn có thể trông thấy vết roi, em trai trùng đực non còn chưa nhìn thấy kia đã khiến anh vì nó mà phải chịu không ít tội, Quyền Phi rủ tầm mắt xuống, bóp tắt điếu thuốc ở trong tay rồi quay người rời đi.
Mẹ nó, loại trùng đực này quả nhiên sinh ra là để khắc anh.
Trùng cái bọn họ lần này trở về, ngoại trừ Quyền Phiền tuổi tác còn nhỏ thì hết thảy có mười hai vị, còn lại hoặc là đang thi hành nhiệm vụ nguy hiểm, hoặc là thân ở chiến trường không đi được.
Sớm biết lúc trước anh đã đi làm quân thư rồi, nếu không thì cũng có thể kiếm cớ để không tới.
Cái gọi là nhà này thực sự khiến các anh chán ghét tới cực điểm.
Khoảnh khắc mặt trời lên đến chính giữa, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tự mình ôm tiểu Duy An đặt lên một tinh thể màu xanh sẫm khổng lồ ở ngay giữa sân.
Kiều Tùng nhìn cảnh này thì cả người đều lâm vào trầm tư.
Cái mâm tinh thể to lớn này là do một khối thuỷ tinh nâu điêu khắc thành, Ánh sao giống như dải Ngân hà chảy trong tinh thể kia là một nguồn năng lượng vô cùng đặc biệt, là nguồn năng lượng không thể thiếu cho quá trình chuyển đổi của không gian. Chỉ với kích thích lớn chừng một bàn tay là đã có thể hỗ trợ quá trình chuyển đổi của hai hành tinh trong suốt một năm không gian, cũng là vật môi giới chứa đựng chế tạo không gian.
Toàn bộ vũ trụ chỉ có khu vực tinh hệ do Trùng tộc chiếm giữ mới có mỏ thuỷ tinh nâu.
Kiều Tùng đã từng thấy một miếng thuỷ tinh nâu lớn bằng quả đấm được đấu giá hơn ngàn vạn.
Không có chủng tộc nào là không đỏ mắt với mỏ thuỷ tinh nâu của Trùng tộc, nếu không phải thực lực của Trùng tộc đủ cứng thì mảnh tinh vực này đã sớm bị các chủng tộc khác chia cắt rồi.
Loại thuỷ tinh nâu trân quý đắt đỏ này, không ngờ hôm nay anh lại gặp được một khối lớn gần trăm mét.
Chuyện này thực sự là quá điên rồ? !
Duy An được hùng phụ đặt ở trên thuỷ tinh nâu, mờ mịt chớp chớp đôi mắt to, ngửa đầu nhìn ông rồi dùng chất giọng nhẹ nhàng hỏi, "A?"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp sờ lên đầu của cậu bé, "Duy An ngoan, không sợ, có hùng phụ đây."
Nghe thấy hùng phụ nói như vậy, Duy An đang hơi hoảng liền không còn hoảng nữa, rất tự nhiên quơ cái tay nhỏ của mình lên chơi đùa.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thấy cậu bé không khóc lên thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lui về sau một bước.
Ông vừa lui, toàn bộ thiên địa nhanh chóng biến ảo, đình viện vốn dĩ đang rất náo nhiệt chợt yên tĩnh hẳn đi, ánh mắt Duy An đột nhiên cất cao, cao đến ngang bằng với bầu trời, cao tới mức có thể nhìn xuống toàn bộ vũ trụ và toàn bộ bầu trời đầy sao.
Ngồi ở trên thuỷ tinh nâu, cậu bé ngây thơ nhìn cảnh tượng xung quanh, sau khi tĩnh hồn lại thì liền quay đầu tìm kiếm hùng phụ, "Ê a ~ ê a ~ "
Lúc này toàn bộ cao lầu ở Trùng tộc và tất cả chướng ngại vật khác, phàm là thứ ngăn cản tầm mắt của cậu thì đều trở nên trong suốt.
Vô số trùng cái ở các tinh cầu tinh vực khác khi nhìn về phía không trung, đều nhìn thấy trên bầu trời là một thân ảnh nhỏ bé với đôi mắt ngây thơ đang ngồi ở trên thuỷ tinh nâu.
Từng trùng cái một đặt tay trái ở trên ngực rồi cúi người xuống, vẻ mặt thành kính.
Bọn họ lại có thêm một vị trùng đực trân quý nữa.
Trùng thần ở trên!
Quyền Chử, Quyền Yến, Quyền Phi. . . và các trùng khác cũng quỳ xuống.
Trùng thần ở trên!
Chúng ta bất luận thân ở chỗ nào, hoàn cảnh nào thì cũng phải bảo hộ cậu.
Không kể đại giới!
Không kể sinh tử!
Đây là nghi thức tân sinh của trùng đực non, đem sự tồn tại của trùng đực non chiêu cáo đến toàn bộ Trùng tộc, nói cho tất cả mọi người biết đây là thứ mà bọn họ cần bảo vệ.
Lúc các trùng cái tuyên thệ thì tất cả đều phải rất thành kính, Quyền Phi cũng giống như vậy. Không cần hỏi, anh cũng sẽ trả lời là mình rất ghét trùng đực, nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng đến với việc anh muốn bảo hộ Trùng tộc của mình.
App TYT & Cirad team