Từ lần đăng ảnh kia, Quyền Yến liên tiếp đăng thêm rất nhiều hình ảnh khác, có lúc là một thân ảnh nhỏ bé lung lay chạy về phía anh, có lúc là một tiếng "Anh trai ~" mềm mại đáng yêu vô cùng, còn có một cái tay nhỏ cầm một quả nho đưa tới chỗ anh.

Trong câu chữ đều tràn đầy vui vẻ và ý khoe khoang, mấy người bạn của anh đều vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng không hiểu anh có ý gì.

Trùng huyễn đệ si mê này thật sự là Quyền Yến mà bọn họ quen biết trước kia hay sao?

Chẳng lẽ đã bị vật chất EY làm hư đầu óc rồi sao? !

Thậm chí còn có trùng gửi tin nhắn hỏi Quyền Yến có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Quyền Yến trông thấy tin nhắn thì bật cười, trả lời một câu, 'Không sao đâu, chi là em trai của tôi quá đáng yêu.'

'... ...'

Nhận được câu trả lời, Tô Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Hạc, "Trùng nguyên của anh Quyền có phải đã hỗn loạn nghiêm trọng hơn hay không, anh ấy hiện tại cũng đã bắt đầu nói mê sảng rồi ư?"

Nguyễn Hạc, "... ..."

Anh cũng không dám tin chuyện Quyền Yến thay đổi, nhưng mà anh thà tin là Quyền Yến hỗn loạn trùng nguyên nghiêm trọng dẫn đến đầu óc không thanh tỉnh, cũng không muốn tin là anh ấy thật sự sủng ái em trai đến mức như này!

Cũng phát hiện ra sự thay đổi của Quyền Yến trong khoảng thời gian này, lông mày Quyền Từ khẽ chau lại.

Anh cũng không biết khoảng thời gian mà Quyền Yến về Tạp Thác tinh đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho anh làm một loại hành vi như vậy? Nhưng mà trong ấn tượng bọn họ, anh ấy hình như rất không thích, thậm chí là rất phản cảm với trùng đực mà.

Bởi vì sự phản cảm ấy mà bọn họ từ trước đến nay bất luận là đi học hay là đi ra bên ngoài đều không bại lộ chuyện mình là trùng cái của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn, thậm chí che giấu chuyện mình có một vị hùng phụ.

Lần trước ở tiệc phá xác của trùng đực non kia, Quyền Từ còn có thể cảm giác ra được sự phản cảm của Quyền Yến với trùng đực non kia.

Nhưng mà trong thời gian thật ngắn, tại sao trong ngôn từ của anh ấy đều tràn đầy cưng chiều và yêu thích đến vậy?

Việc này đối với Quyền Từ là một chuyện không thể nào hiểu được, thậm chí đối với anh còn là một chuyện quỷ dị.

Cái duy nhất mà anh có thể nghĩ tới là thiên phú tinh thần lực của trùng đực non kia rất mạnh, Quyền Yến mỗi lần xao động trùng nguyên khi ở bên cạnh nó thì có thể dịu đi rất nhiều, như vậy ở bên cạnh lâu khiến Quyền Yến vô ý thức bị ảnh hưởng rồi bắt đầu sinh ra hảo cảm với trùng đực non kia.

Tinh thần lực của trùng đực rất là đặc biệt, nó khác biệt với tất cả các chủng tộc trên tinh tế khác, khiến cho trùng cái chỉ cần ở bên cạnh trùng đực là sẽ cảm nhận được sự trấn an và an tâm. Trải qua thời gian dài, trùng cái sẽ sinh ra ỷ lại với trùng đực, bọn họ sẽ trở nên không thể rời khỏi trùng đực, nghiêm trọng đến mức thậm chí còn không thể nào chịu được ánh mắt chán ghét lạnh lùng của trùng đực.

Chuyện này còn khiến cho bọn họ cảm thấy tự ti thậm chí là chán ghét bản thân mà dẫn đến tự sát, hàng năm trùng cái chết đi vì chuyện này cũng không phải số ít.

Các chủng tộc khác trên tinh tế chỉ sợ sẽ không nghĩ đến đám trùng cái cường đại lạnh lùng thiếu thốn tình cảm trong mắt bọn họ, khi đối mặt với trùng đực lại là bộ dáng như thế.

Bọn họ không thể nào rời khỏi hùng chủ của mình, thậm chí là sẽ không phản kháng hết thảy mọi hành vi của hùng chủ bất luận là nó tốt hay là không tốt.

Đây cũng là nguyên nhân mà Quyền Từ chán ghét trùng đực, anh không cách nào tưởng tượng được đến cảnh mình toàn tâm toàn ý yêu một trùng đực, thậm chí bởi vì không thể nào tiếp thu được ác ngôn ác ngữ của hắn ta mà coi thường bản thân dẫn đến việc bản thân càng ngày càng hèn mọn đi lấy lòng hắn.

Cái quan hệ bệnh tật, dị dạng như vậy không nên tồn tại!

Quyền Từ gọi một cuộc gọi video giả lập cho Quyền Yến, chuyện rốt cuộc có phải như vậy hay không anh nghĩ phải nhìn dáng vẻ của Quyền Yến hiện tại một chút rồi mới hiểu được.

Dù sao thì việc trùng nguyên hỗn loạn cũng không thể gạt được.

Sau khi video kết nối, Quyền Yến mặc một bộ trang phục bình thường nằm ở trên ghế xuất hiện ở trước mắt anh.

Quyền Yến nhàn nhã nằm phơi nắng, vẻ mặt hoàn toàn ôn hòa như trước đây, chỉ là trong đôi mắt màu xanh sẫm có một chút nghi ngờ nhìn về phía người em trai rất ít khi liên hệ với anh này, "Tiểu Từ à, tìm anh có chuyện gì không?"

Quyền Từ không nói gì chỉ nhìn chằm chằm lên khuôn mặt anh, phát giác đống trùng văn trước đây không lâu còn hoạt động rất hưng phấn trên mặt anh, bây giờ đã ổn định lại. Ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, sau đó lập tức cúp máy.

Trùng văn trên mặt trùng cái vào lúc trùng nguyên xao động di chuyển cực kì nhiều, giá trị trùng nguyên hỗn loạn càng thấp thì trùng văn hoạt động càng ít, trùng cái non mới ra đời trong một tháng, trùng văn trên mặt sẽ cố định bất động, chỉ có khi nào bị vật chất EY từ bên ngoài xâm nhập dẫn đến việc trùng nguyên không ổn định thì trùng văn mới bắt đầu chậm chạp di chuyển.

Trùng văn trên mặt Quyền Yến mặc dù vẫn còn đang động, nhưng mà mức độ hoạt động ít hơn rất nhiều sự hỗn loạn trước đó không lâu, tình huống như vậy rõ ràng là đã được an bình hơn rất nhiều.

Người có thể trấn an trùng nguyên xao động chỉ có trùng đực, hùng phụ thì không thể nào trấn an cho Quyền Yến được, vì vậy ngoại trừ trùng đực non kia, Quyền Yến không thể nào tìm được trùng đực khác giúp anh ấy trấn an.

Nếu có thể tìm được thì anh ấy cũng không thể nào hỗn loạn trùng nguyên liên tục hai lần trong vòng một năm được.

Đang nghĩ ngợi, Sở Viên đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của anh, kéo anh chạy đi, "Giản Phong xảy ra chuyện rồi."

Quyền Từ biến sắc, cấp tốc đuổi theo bước chân của anh ta, "Nói cẩn thận một chút."

Một bên khác, Quyền Yến sau khi bị Quyền Từ cúp máy đột ngột thì cũng khẽ giật mình, sau khi hiểu được mục đích của Quyền Từ thì liền bật cười.

Đứa em trai này của anh vẫn cứng nhắc y như trước đây.

Duy An chơi cùng hùng phụ một lúc, sau đó lại bảo quản gia ôm cậu đi tìm anh trai. Đi vào bãi cỏ xa xa trông thấy Quyền Yến nằm ở trên ghế, cậu liền cất giọng mềm mại gọi, "Anh trai ~ "

Nghe thấy giọng nói, Quyền Yến ngẩng đầu nhìn sang, lập tức bắt gặp cậu bé đang lung la lung lay chạy tới. Anh vội vàng đứng lên đi vội lên mấy bước, bế đứa trẻ vào trong ngực.

Được anh trai ôm vào trong ngực, hai tay Duy An ôm chặt lấy cổ của anh, cọ xát vào mặt của anh, "Nhớ anh trai nha ~ "

Quyền Yến nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, lúc đối diện với đôi mắt cong cong, anh đột nhiên nhớ tới. Từ lúc tự phá xác đến nay, cậu còn chưa đi ra ngoài chơi lần nào.

Trùng đực non mặc dù yếu ớt trân quý nhưng cũng sẽ không thể vì bảo hộ mà nhốt cậu ở trong nhà mãi được.

Chỗ nào có trùng cái tồn tại thì sẽ không có bất luận một trùng đực nào bị thương tổn cả. Trùng đực ở Trùng tộc là tuyệt đối an toàn, đây là nhận thức chung của tất cả chủng tộc trên tinh tế.

"Có muốn đi ra ngoài chơi hay không?" Quyền Yến đột nhiên nói.

"Muốn nha ~" Hiểu rõ đi ra ngoài chơi là có ý gì, con mắt Duy An lóe sáng, hôn anh trai một cái, nịnh bợ nói, "Anh trai tốt quá ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Yến bình thường chơi với cậu thì sẽ nói cho Duy An biết một vài chuyện lý thú ở bên ngoài, Quyền Phiền còn có thể nói cho cậu mấy chuyện ở vườn trùng non.

Mặc dù Duy An nghe không hiểu, nhưng mà điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự hiếu kì của cậu với bên ngoài.

Được hôn, Quyền Yến vui không tả nổi, lập tức ôm cậu lên rồi đi ra ngoài, "Đi thôi, mang tiểu Duy An của chúng ta đi ra ngoài chơi."

Trong ngực anh, Duy An vừa mừng rỡ cười khanh khách không ngừng, vừa dùng ngón tay nhỏ vung vẩy trên không trung, giọng nói mềm mềm, "Đi thôi ~ "

... ... ...

Lúc ra cửa, Quyền Yến vẻ mặt tươi cười, nhưng hiện tại anh lại có chút hối hận.

Trùng tộc rất yêu thích văn hóa của nhân loại, mặc dù thể chất bọn họ yếu ớt vô cùng, nhưng bọn họ vẫn có thể dùng trí tuệ của mình gắng gượng cắm dùi ở trên một phần của vũ trụ.

Trong văn hóa của nhân loại, thứ mà Trùng tộc thích nhất không phải những vũ khí và công nghệ cao, thứ bọn họ thích nhất là văn hóa ẩm thực của nhân loại.

Lúc trước khi nhân loại vừa mới xuất hiện ở vũ trụ, lọt vào trong tầm mắt của các tộc, ý nghĩ của các tộc với chủng tộc nhỏ yếu này cũng không phải là hảo ý gì.

Đang lúc bọn họ muốn ra tay chia cắt chủng tộc này thì chẳng ai ngờ rằng Trùng tộc luôn luôn cường đại hung tàn vậy mà lại yêu thích ẩm thực nhân loại rồi cũng vì đó mà chú ý tới chủng tộc này, sau này cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bắt đầu đứng ra che chở cho chủng tộc này.

Việc này khiến các tộc đều phải cắn nát răng, không dám trêu chọc Trùng tộc, cuối cùng bọn họ vẫn phải từ bỏ ý nghĩ chia cắt chủng tộc này, trơ mắt nhìn bọn họ mạnh lên từng chút một.

Bởi vậy mà văn hóa ẩm thực của Trùng tộc cũng theo đó mà trở nên rất phát đạt, một nửa thành thương nghiệp đều bán thức ăn ngon. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Duy An nằm ở trong ngực Quyền Yến nhìn thịt cá tê cay ở trong tay các trùng cái non khác thì thèm chảy cả nước miếng, cậu đưa tay chỉ vào cửa hiệu thịt cá tê cay rồi ngửa đầu nhìn chằm chằm Quyền Yến, "Anh trai ~ ăn nha ~ "

Nhìn bộ dáng thèm ăn của cậu bé, Quyền Yến vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, Duy An hiện tại còn quá nhỏ, trùng đực non chưa đến một tuổi không chỉ yếu hơn so với trùng cái non, mà còn yếu hơn ba phần với các trùng đực non cùng tuổi khác, anh làm sao dám để cậu bé ăn mấy quà vặt ở bên ngoài được.

"Chúng ta không ăn, thứ đó không thể ăn, ăn vào sẽ đau lắm." Giọng nói của anh ôn hòa dỗ dành.

Vừa dứt lời, vô số ánh mắt chung quanh hướng về phía bọn họ, tất cả đều mang theo ý khiển trách.

Lúc Quyền Yến ôm Duy An bước vào đường phố thương nghiệp, chung quanh bất luận là trùng cái thành niên hay là trùng cái non đều rối rít nhìn sang.

Không phải gì khác, chỉ là bởi vì cảm thấy khí tức của trùng đực.

Khi bọn họ trông thấy một con trùng đực trắng trắng mềm mềm thì tất cả các trái tim cường đại, cường hãn của bọn họ đều kích động đập mạnh không ngừng.

Trùng đực non kìa!

Trùng đực non kìa!

Đây chính là trùng đực non đó!

Trắng trắng mềm mềm rất đáng yêu, một nhóc con trùng đực thơm thơm!

Rất ít khi được trông thấy trùng đực, không ngờ hôm nay bọn họ lại có thể trông thấy một trùng đực non? !

Đám trùng cái kích động đến mức phải tự bóp bắp đùi mình một cái, sợ mình không cẩn thận kêu lên thành tiếng hù dọa trùng đực non nhu nhược.

Bọn họ thậm chí còn khắc chế bản thân đừng nhìn chằm chằm vào trùng đực non, đây cơ hồ là bản năng đối kháng của bọn họ, nhưng bọn họ làm rất tốt, cũng không khiến cho Duy An có một chút cảm giác mất tự nhiên nào.

Bây giờ, nghe thấy cái tên trùng cái ôm trùng đực non kia, vì không cho trùng đực non ăn thịt cá tê cay mà lừa gạt trùng đực non nói thứ đó không thể ăn, bọn họ mới không thể khống chế được hành vi của mình mạnh mẽ trừng mắt nhìn Quyền Yến một cái.

Tại sao có thể có một trùng cái đến cả một xiên thịt cá tê cay mà cũng không nỡ mua cho trùng đực non ăn cơ chứ? Quả thực là làm mất mặt trùng cái bọn họ. Nếu nuôi không nổi thì đưa cho bọn họ nuôi đi. Đừng nói một cái, một phòng thịt cá tê cay bọn họ cũng có thể mua được.

Thậm chí có trùng cái còn không nhịn được muốn xông lên, cũng may đã được người bạn lý trí ở bên cạnh kéo lại.

Không nói đến việc trên mặt trùng cái kia là trùng văn cao đẳng, không thể nào có chuyện mà anh ta không mua nổi một cái xiên que, mà nếu bọn họ cứ như vậy xông lên thì chắc chắn là sẽ hù dọa trùng đực non kia.

Duy An nhìn chằm chằm thịt cá tê cay, nghe thấy anh trai nói xong bèn nuốt nước bọt một cá rồi thu tầm mắt lại, chôn cái đầu nhỏ lên trên bờ vai của Quyền Yến, "Duy An không nhìn nữa~ không ăn nữa~ "

Hành động vô cùng dễ thương này khiến trùng cái chung quanh thiếu chút nữa hộc máu, nếu không phải lý trí còn sót lại đã khống chế bọn họ thì bọn họ cũng không biết sẽ làm gì nữa.

Duy An chôn ở trên bờ vai anh trai vụng trộm nuốt nước miếng, cậu biết mình không thể tùy tiện ăn thứ đó, ăn xong sẽ còn bị đau.

Lần trước cậu nằm ở trong ngực hùng phụ ăn cơm, thấy món mà hùng phụ ăn thơm hơn so với mình thì liền thèm thuồng đưa tay lấy thức ăn trên bàn lên ăn, sau đó ban đêm vừa nôn lại vừa đau.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vừa tức vừa gấp đỏ cả vành mắt, sau này lúc ăn cơm sợ Duy An lại thèm đồ ăn nên ông cũng không dám làm đồ ăn có quá nhiều hương vị nữa.

Từ lần đó về sau, Duy An cũng không dám ăn đồ vật bậy bạ nữa, cậu sợ hùng phụ lại khóc. Tuy thèm hay là muốn ăn, chỉ cần nói không thể ăn thì cậu sẽ tự mình che con mắt đi, rồi tự nói với bản thân không nhìn thấy thì sẽ không ăn.

Quyền Yến đau lòng ảo não sờ lên đầu của cậu, sau đó bước nhanh rời khỏi khu mỹ thực.

Anh cũng đã rất lâu rồi chưa có thời gian trở về Tạp Thác tinh, nên mới không biết thành thương nghiệp này vừa vào đã là khu mỹ thực, chiếm cứ ba đầu đường, nếu không anh tuyệt đối sẽ không vòng qua nơi này.

Đi qua ba đầu phố kia xong, Quyền Yến mới thả chậm nhịp chân, hai bên đường phố là thành du ngoạn tường thẳng cao ngất, bên trong phần lớn là cơ giáp và các loại vũ khí cùng chiến hạm cấp thấp, đều là các món dành cho trùng cái vừa mới thành niên chơi đùa, cũng có khu vực chuyên môn vạch ra cho quân giáo sinh, những chiến hạm cơ giáp ở khu vực này sẽ cao cấp hơn một chút.

Thuộc về con non thì đều là mấy quán nhỏ san sát bên đường phố.

Duy An trong ngực Quyền Yến lúc này đang ngạc nhiên mở to hai mắt, ánh mắt của cậu rơi vào một con búp bê hình cá có hoa văn màu trắng bạc ở phần đuôi.

Thấy cậu nhìn không chớp mắt, Quyền Yến liền mua con búp bê đó rồi cầm nó lên trên tay, "Duy An đặt cho nó một cái tên đi!"

Duy An lắc lắc tay, con mắt vui sướng cong tớn lên, "Cá cá."

Giọng nó mềm mềm vừa dứt, con búp bê hình cá ngồi ở trên tay Quyền Yến quẫy đuôi một cái rồi bơi tới ôm lấy cái tay của Duy An, giọng nói trong trẻo êm tai, "Cá cá."

Thấy nó biết động đậy, Duy An mừng rỡ ôm nó vào trong ngực, hôn bẹp một cái lên trên mặt cá cá, "Cá cá, Duy An."

Nhìn một loạt động tác của cậu, Quyền Yến nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra ảnh hưởng của đường phố mỹ thực đã biến mất rồi, "Ừm, Duy An."


App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play