Dù Mộc Thanh Sương và Hướng Quân cảm giác thái độ Hạ Chinh là lạ, nhưng cũng chỉ nghĩ một lát, không để trong lòng.
Dù sao Mộc gia rối loạn, hai nàng cần cân nhắc nhiều chuyện. Hạ Chinh khó chịu… cũng không đáng bận tâm.
“Huyên Nhi, về phòng nằm đi.” Hướng Quân nói: “Tẩu mời mấy vị trưởng bối trong tộc tới thương lượng, xem xét nên nói với cả tộc như thế nào.”
Mộc Thanh Sương gật đầu, “Phiền tẩu bận tâm chuyện trong nhà nhiều hơn, muội sẽ quản lý việc bên ngoài.”
Mấy năm nay mỗi khi Mộc Võ Đại và Mộc Thanh Diễn không có nhà, hai chị em chồng đều hợp tác như vậy. Bọn họ không cần bàn bạc thêm, tự hiểu bản thân nên làm gì.
Mộc Thanh Sương uống thuốc có thành phần thuốc ngủ giảm đau, lúc về phòng cảm thấy hơi chóng mặt.
Đào Hồng cẩn thận cởi quần áo cho nàng, dặm thuốc lại một lần nữa. Nàng mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê.
Nàng mơ thấy phụ thân, sốt ruột hỏi: “Cha, rốt cuộc đêm hôm đó quân chủ lực vượt sông đã xảy ra chuyện gì? Là có người vu oan hãm hại, ăn không nói có, hay cha bị người ta gài bẫy? Triệu Thành Minh bắt được nhược điểm của cha, cha đành thúc thủ chịu trói?”
Trong mộng phụ thân không trả lời, chỉ bi thương mong ngóng nhìn nàng, vẫn luôn nhìn nàng.
Sau đó nàng lại mơ thấy huynh trưởng Mộc Thanh Diễn.
Mộc Thanh Diễn nói: “Huyên Nhi, giao ám vệ binh ra.”
Mộc Thanh Sương sốt ruột: “Vậy huynh phải nói cho muội lý do tại sao? Nếu giao ra có thể cứu huynh và phụ thân, muội lập tức giao! Nhưng nếu giao, Triệu Thành Minh vẫn cắn mãi không buông, vậy chẳng khác nào tự cắt tay chân, đứng im chịu trận!”
Mộc Thanh Diễn trong mộng chỉ lặp đi lặp lại yêu cầu nàng giao ra, không nói cho nàng lý do. Mộc Thanh Sương gấp tới mức nhấc chân muốn đạp người.
Dưới chân đạp một cái, vết thương nhói đau, Mộc Thanh Sương choàng tỉnh giấc.
Mộc Thanh Sương tỉnh hẳn, tức giận lườm Đào Hồng, trái tim đập thình thịch.
Đào Hồng thấy thái dương nàng mướt mải mồ hôi, vội vàng chạy ra gian ngoài lấy khăn, tỉ mỉ lau mặt cho nàng, nói: “Sáng nay thần chỉ ra ngoài mấy phút, Đại tiểu thư cậy mạnh đứng dậy, vết thương lại rách!”
Đào Hồng nhân lúc nàng đang ngủ, cố tình đắp thêm chăn nệm dày, ngồi gần đó trông coi.
Mộc Thanh Sương phì cười, nói: “Hồng tỷ, muội không yếu ớt đến vậy. Vết thương ngoài da mà thôi.”
Vừa tỉnh ngủ, giọng nàng khàn khàn lười biếng, nghe mà thương.
Đào Hồng đỡ nàng dậy, choàng áo khoác cho nàng, để nàng tựa đầu vào gối, lại lấy nước ấm cho nàng nhuận giọng.
Đúng lúc này Hướng Quân bên ngoài gõ cửa, “Huyên Nhi, tẩu vào được không?”
“Nhị ‘đô’, con vào ‘nạ’.” Mộc Tễ Chiêu líu lo gọi.
Giọng trẻ con mềm mại thơm hương dễ dàng an ủi lòng người.
Mộc Thanh Sương mỉm cười hếch cằm, bảo Đào Hồng ra mở cửa đón người vào.
Hướng Quân bế Mộc Tễ Chiêu vào phòng, thả cậu bé xuống đất. Cậu bé lảo đảo chạy tới đầu giường Mộc Thanh Sương.
“Tiểu ‘đô đô’ còn đau không?”
Không hiểu sao Mộc Tễ Chiêu nói năng chậm hơn trẻ con cùng trang lứa. Năm nay cậu bé ba tuổi, nhưng nhấn nhá câu chữ vẫn chưa rõ ràng.
Mộc Thanh Sương thấy nhóc con định nhào vào lòng mình, vội vàng la: “Đứng lại!”
Mộc Tễ Chiêu giật mình, ngây ngẩn đứng tại chỗ, không biết đặt tay chân ở đâu.
“Được rồi, chầm chậm qua đây, không được chạy, không được nhào vào lòng cô, biết chưa?”
“Dạ.” Mộc Tễ Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, đi bước nhỏ như ăn trộm, nói: “Tiểu ‘đô đô’ còn đau không?”
Đứa bé này rất cố chấp. Vừa rồi hỏi không được trả lời, dù giật mình vẫn nhớ kỹ.
Mộc Thanh Sương mỉm cười nhìn động tác của cậu bé, “Tiểu ‘đô đô’ không đau nữa. Nếu vừa rồi con nhào vào lòng cô, cô sẽ đau.”
Mộc Tễ Chiêu chầm chậm lại gần thành giường, kéo kín chăn trên đùi nàng, “Con sẽ nhẹ nhàng.”
“Ngoan lắm, hôm khác mua kẹo cho con ăn.” Mộc Thanh Sương xoa đầu cậu bé, cười cong mắt.
Hướng Quân đứng ở bình phong thấy vậy, buồn bã mím môi, quay đầu sang bên.
Mộc Thanh Sương vuốt ve khuôn mặt của Mộc Tễ Chiêu. Có lẽ trực giác mách bảo, nàng mơ hồ nhận ra lý do huynh trưởng muốn nàng giao ám vệ binh.
Đây không phải ý nghĩ bộc phát của Mộc Thanh Diễn. Phụ huynh đã sớm nảy sinh ý định này từ lâu.
Dù phụ thân có gặp biến cố hay không, sớm muộn gì Mộc gia cũng phải giao ám vệ binh.
Nếu không sau này thống nhất giang sơn, dù người ngồi lên long ỷ là Triệu gia hay ai khác, sự tồn tại của ám vệ binh Mộc gia chẳng khác nào bàn chông.
Giao ám vệ binh cho quan quân, nhập tịch quân đội triều đình, tỏ ý không có ý đồ xấu, Mộc gia đổi lại năm tháng bình yên.
...
Đêm hôm sau, quả nhiên Hạ Chinh mệt mỏi giục ngựa về, còn có hai hộ vệ theo sau.
Trẻ con Mộc gia ngủ muộn, buổi tối chạy lung tung khắp các viện mới bằng lòng ai về nhà nấy. Hướng Quân sợ bọn nhỏ không nhìn thấy té ngã, vậy nên từ trước tới nay buổi tối ở Mộc gia đều đèn đuốc sáng trưng.
Hạ Chinh vào trung đình, Mộc Thanh Sương và Mộc Thanh Nghê, Mộc Tễ Chiêu đang ngồi dưới hiên nhà, đắc ý nướng hạt dẻ.
Mộc Tễ Chiêu ngẩng đầu, thấy Hạ Chinh đi về phía Mộc Thanh Sương, lập tức chỉ vào hắn hô to: “Dừng lại! Đi chầm chậm! Không được nhào vào tiểu ‘đô đô’! Tiểu ‘đô đô’ đang đau!”
Nhóc con nói chuyện không đầu không đuôi, người nhà nghe mãi thành quen.
Không biết Hạ Chinh nghĩ tới cái gì, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, vành tai đỏ bừng.
Trời lạnh, lại đêm đông giá rét, đầu vai Hạ Chinh kết tầng sương lạnh.
Mộc Thanh Sương nghĩ thầm giờ này trở về, đoán chừng giờ Thân (15h – 17h) hắn bắt đầu giục ngựa rời đi. Không biết người này làm sao, năm mười mấy tuổi cũng không thấy hắn bướng bỉnh như vậy. Hôm qua mạnh miệng nói chạy chết ba con ngựa cũng về, hôm nay thật sự về.
“Ăn rồi. Không biết huynh về, không để phần thức ăn cho huynh, ăn sạch!” Mộc Thanh Nghê cười lớn, ngả vào đùi Mộc Thanh Sương.
Hạ Chinh lườm Mộc Thanh Nghê, “Muội vẫn chưa về? Ngủ muộn sẽ không cao.”
“Huynh mới không cao!” Mộc Thanh Nghê hùng hổ đứng dậy, đột nhiên lại ỉu xìu, “Hầy, huynh cao.” Không phải cao bình thường.
Mộc Thanh Sương phì cười, kéo Mộc Thanh Nghê ngồi xuống, lại quay đầu nói với hai nha đầu cung kính đứng một bên, “Bảo phòng bếp làm chút gì đó cho Hạ Nhị ca ăn…”
Nàng ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi Hạ Chinh: “Ăn tạm mì thịt băm được không? Nấu mì nhanh hơn.”
Hạ Chinh không từ chối, chỉ nói hôm nay có hai hộ vệ theo về, dặn nhà bếp nấu nhiều hơn chút.
Hai nha đầu rời đi, Hạ Chinh không có ghế ngồi, tùy tiện ngồi xổm cạnh Mộc Thanh Sương, thuận thế lấy cây trúc dài trong tay nàng.
Chậu than đầy tro, bên trên rải mười mấy hạt dẻ tròn trịa sắp chín, hương thơm ngào ngạt nức mũi.
Hạ Chinh cầm gậy trúc lật qua lật lại, sau đó lấy hạt dẻ, từ tốn bóc vỏ.
Hạt dẻ mới nướng còn nóng, bóc vỏ xong, hơi nóng phả vào mặt.
Hạ Chinh lại không cảm giác, thành thục bóc vỏ hạt dẻ, cầm nó xua tan cái lạnh mùa đông, lại đưa cho Mộc Thanh Sương.
Mộc Thanh Sương thất thần, ngơ ngẩn nhìn hạt dẻ trong tay hắn, lại nhìn hắn.
Mười năm làm bạn, trải qua vô số đêm tuyết, nàng ngồi dưới mái hiên nướng hạt dẻ. Hạ Chinh sẽ ngồi bên cạnh bóc vỏ từng hạt cho nàng.
Năm năm không gặp, thói quen ăn hạt dẻ của nàng vẫn không thay đổi. Thói quen bóc hạt dẻ của hắn cũng không thay đổi.
Nhưng trong lòng Mộc Thanh Sương, hai người không thể như trước.
“Huynh ăn đi…” Nàng từ chối.
Thấy nàng không nhận, Hạ Chinh giơ hạt dẻ lên trước môi nàng, vừa vặn chặn lời nàng nói.
Mộc Thanh Sương lúng túng. Ăn không được, không ăn cũng không được.
Nàng vừa nói để hắn ăn, hắn lại đặt hạt dẻ lên môi nàng. Nếu nàng ăn, vậy chẳng khác nào khẩu thị tâm phi; nếu không ăn, vậy có chút già mồm.
Ngay lúc nàng do dự, Hạ Chinh mỉm cười, “A, tốt.”
Hắn rụt tay, ném viên hạt dẻ nóng hổi vào miệng mình.
Động tác nhanh như chớp, giống như sợ ai đó đoạt của hắn.
Mộc Thanh Sương nhìn hắn như nhìn quỷ.
Mộc Thanh Nghê nghẹn họng trân trối, “Hạ A Chinh… huynh không thấy bỏng sao?”
Hạ Chinh làm như không có gì lườm cô bé, hừ một tiếng, không nói chuyện.
Sao có thể không bỏng?! Đầu lưỡi bỏng muốn chết!
Nhưng hắn cảm thấy đây là viên hạt dẻ ngọt nhất hắn từng ăn.
Hắn chịu đựng khí nóng trong mồm, cúi đầu trộm vui vẻ, Mộc Thanh Sương lại hắng giọng.
“Đầu Đầu, chắc chắn tối nay không về nhà?”
Mộc Thanh Nghê “A” một tiếng, đáp: “Không về. Hai ta hứa rồi, tối nay muội muốn ngủ với tỷ.”
Mộc Thanh Sương còn chưa lên tiếng, Hạ Chinh nuốt hạt dẻ, lạnh lùng trừng Mộc Thanh Nghê, “Muội không được ngủ với muội ấy.”
“Dựa vào đâu không được? Muội nói với Thanh Sương tỷ rồi!” Mộc Thanh Nghê lườm lại.
Đôi mắt Hạ Chinh hơi tối, bình tĩnh cầm gậy trúc lật hạt dẻ trong chậu, “Muội ấy bị thương. Nếu tướng ngủ của muội xấu, đá muội ấy thì sao?”
“Tướng ngủ của huynh mới xấu! Huynh mới đá tỷ ấy!” Mộc Thanh Nghê nhe răng trợn mắt, nằm sấp trong lòng Mộc Thanh Sương nũng nịu, “Thanh Sương tỷ, tỷ đừng nghe Hạ A Chinh nói xấu muội. Tướng ngủ của muội tốt nhất, đúng không?”
“Ừ, Đầu Đầu ngủ say, đến tận hừng đông cũng không nhúc nhích.” Mộc Thanh Sương mỉm cười xoa đầu cô bé.
Hạ Chinh dừng tay, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh Sương, lại lẳng lặng cúi đầu, bực tức lật qua lật lại hạt dẻ trong chậu, giống như đang hả giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT