Dung Tễ bị quân doanh gọi đi cũng đã được hơn hai tháng.

Đến tháng thứ ba, hắn đã đánh được bốn trận, hoàn thành nhiệm vụ bí mật của cấp trên giao phó, sau khi trở về, vừa xuống máy bay, liền bị cú điện thoại của Dung Tư Hào gọi về Dung gia, thật vất vả mới ứng phó xong, gấp gáp quay về nhà trọ, cửa nhà còn chưa kịp gõ, đã lại nhận được điện thoại của hội trưởng hội học sinh.

Hội trưởng hội học sinh gọi điện đến, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, quyết đoán dập điện thoại, hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

Ở xa thì rất nhớ, nhưng khi thật sự đứng trước cửa nhà lại có chút hồi hộp.

Dung Tễ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng có cố gắng bao nhiêu cũng không được.

Nếu bây giờ có gương cho hắn soi, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện trong mắt mình có bao nhiêu vui mừng, căng thẳng từ thái dương chạy đến giữa trán, khiến cho hắn nhìn thật gần gũi, cũng không cảm thấy hắn là người lạnh lùng.

E là ông trời cũng không đành lòng hắn cứ cười ngốc ngoài cửa, hắn hít sâu mấy lần, không lâu sau đó cửa nhà cũng được mở ra.

- - là người bên trong mở ra.

Dung Tễ lùi về sau nửa bước, khoảnh khắc này khiến tim hắn như vọt ra ngoài cổ họng.

Người bước ra từ bên trong là Dung Tiếu, không sai.

Dung Tiếu không lừa hắn, anh thật sự ở nhà đợi hắn, tuy rằng đã nhiều lần xác nhận qua video nhưng tận mắt nhìn người đi ra từ nhà mình, hắn dĩ nhiên sẽ có chút ngạc nhiên.

Hai người mặt đối mặt, đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau có nửa phút, Dung Tiếu theo bản năng che bụng.

Dung Tễ nhìn theo tay anh, mới nhận ra có cái gì đó không đúng, cho đến khi thời gian trôi qua được vài giây, hắn ngửi thấy tin tức tố trên người Dung Tiếu thổi qua, xen lẫn mùi xa lạ.

Hắn giống như đang nằm mơ, thất thanh nói: "Anh mang thai??"

Mấy phút sau, Dung Tiếu cùng Dung Tễ ngồi xuống trong phòng khách, biểu tình khác nhau.

Dung Tiếu lo sợ, Dung Tễ thì vừa rồi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ khá lớn khiến hắn còn chưa bình tĩnh lại, thời gian về nhà của hắn không được lâu, thậm chí nhà lớn cũng không kịp về, Dung Tiếu cho hắn một niềm vui lớn như vậy, nhất thời ngay cả nói chuyện cũng quên mất.

Mắt hắn một giây cũng không rời khỏi Dung Tiếu, tầm mắt nhìn quanh người anh, có khi lại muốn đứng lên đến ngồi gần anh, nhưng nhìn thấy biểu cảm cự tuyệt của anh, lại đàng hoàng ngồi xuống.

Dung Tiếu không chịu nổi ánh mắt của hắn, đem thân thể rơi vào trong ghế sôpha, vùi đầu vào sâu trong cổ áo, chỉ lộ ra hai con mắt.

Dung Tễ quá quen với hành động này của anh, khi anh bày ra tư thế như vậy có nghĩa là anh đang không vui.

Hiện tại Dung Tễ không khác gì một Alpha tϊиɦ ŧяùиɠ thượng não, bị người ta cảnh báo như vậy, nhưng vẫn không quan tâm lắm, mắt điếc tai ngơ, chân tay ngứa ngáy, cuối cùng vẫn nhịn không được tiến đến gần.

Rất may, Dung Tiếu cũng không đẩy hắn ra.

Dung Tễ được voi đòi tiên, vòng lấy vai Dung Tiếu, nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy tay hắn kích động đến run rẩy, suýt nữa không khống chế được sức lực, nắm đau Dung Tiếu.

Dung Tiếu cắn môi, chẳng hề nhìn hắn.

Hắn rốt cục chậm rãi nắm chặt tay, đem Dung Tiếu vững vàng ôm vào trong ngực, hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc Dung Tiếu, nhắm mắt thành kính như một tín đồ tôn giáo, khàn cổ nói: "Ca ca, chúng ta có em bé, em bé ngoan ngoan."

Càng nói lại càng thấy mừng rỡ như điên, hắn nắm lấy tay Dung Tiếu nhẹ nhàng hôn lên, giọt nước mắt ấm nóng theo viền mắt chảy ra.

"Anh, chúng ta kết hôn đi " Dung Tễ ôm lấy tay anh, "Ngày mai sẽ đi đăng ký."

Nhưng mà vừa dứt lời, Dung Tiếu liền rút tay về.

"Em điên rồi sao?" Câu đầu tiên Dung Tiếu nói sau khi gặp lại, từng chữ từng chữ, răng đều sắp cắn ra máu, "Chúng ta là anh em, trong bụng anh mang cái này, có thể sẽ sinh ra.... sinh ra..."

"Sinh ra một tên quái vật!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play