Với lại mạt thế đến, mầm bệnh và các biến thể virus luôn chờ chực sẵn để lây bệnh, cô phải mua thêm thuốc và các dụng cụ y tế rồi để dành cho chắc ăn.

Tóm lại là Giang Diệu Diệu cảm thấy mình còn rất nhiều thứ muốn chuẩn bị.

Giang Diệu Diệu thầm nghĩ, hiện tại cô không ngại đồ nhiều mà chỉ sợ trong tay có quá ít tiền, cho nên trước mắt chỉ có thể tích trữ đồ ăn càng nhiều càng tốt.

Nhưng dù sao cô cũng không có ý nghĩ sẽ sống quá lâu, kéo dài được đến lúc nào thì hay lúc ấy.

Cuộc đời con người ngắn thì là vài chục năm, dài thì hơn trăm năm, cũng chả khác nhau là mấy.

Đêm xuống, máy phát điện và nước sạch đều được đưa đến khu biệt thự của Giang Diệu Diệu.

Buổi sáng cô đã bảo ông chủ dạy cô cách dùng máy phát điện, nhận thấy loại máy này cần dầu mới có thể hoạt động, cho nên Giang Diệu Diệu đã đi đến trạm xăng dầu gần đó mua tạm mấy thùng dầu diesel.

Lúc này tầng hầm ở bên dưới đã chật cứng, cô dọn dẹp phòng khách, kê sô pha với bàn trà vào một chỗ, đem thùng nước để bên cạnh tường, ước chừng cũng phải chiếm nửa phòng khách.

Đợi đến khi sắp xếp xong xuôi cũng đã quá nửa đêm.

Giang Diệu Diệu thưởng cho mình một bữa thịt nướng BBQ siêu đắt, phải hơn 300 tệ.

Bởi vì sau hôm nay, có lẽ cô có muốn ăn cũng không thể ăn được nữa.

Trong khi ăn, cô mở điện thoại ra, vào tài khoản phát sóng trực tiếp của mình.

Sau khi xuyên vào sách ba ngày, cô đã đăng kí tài khoản này, phát sóng trực tiếp quá trình bản thân thu thập vật tư dự trữ trước khi bước vào mạt thế.

Cô không có ý định trốn đi, nhưng lỡ đâu có người muốn thì sao? Nếu có thể thông qua video của mình ảnh hưởng đến họ, khiến bọn họ chuẩn bị trước cũng coi như đang làm chuyện tốt rồi.

Nhưng hiện tại thế giới vẫn đang trong lúc bình yên, đột nhiên xuất hiện video như vậy, tuy có thể thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng đa số đều chê cười cô và cho rằng cô bị điên.

Vừa mới mở livestream đã có người ngồi xổm đợi xem náo nhiệt vào lên tiếng: “Bệnh tâm thần lại tới nữa này, haha.

”“Này chị gái, hỏi thật là chuẩn bị mấy thứ này có lợi ích gì vậy? Bớt đọc truyện mạt thế đi thôi.

”“Nhà chị có đồ ăn tôi có súng, nhà chị là nhà kho của tôi! Chị gái à, mua súng đi chị ơi! Không mua súng thì mua hai con dao làm bếp cũng được.

”“Không phải cô nhận ra mình có không gian chứ? Hay là dị năng? Hahaha.

”“Phụ nữ đúng là phụ nữ, không có con mắt nhìn tổng thể tí nào.

”Giang Diệu Diệu nhún vai, không thèm để ý phản ứng của họ, dù sao video này làm cũng không phải để bọn họ xem.

Cô lấy hóa đơn mua đồ ra, nghiêm túc đọc từng cái một để kiểm tra xem còn thiếu gì nữa không.

Đêm nay rất may mắn, số người tham gia xem livestream không ngờ lại vượt quá 200 nghìn người.

Theo lượng người tăng lên, cũng dần có một số người ủng hộ cô, hoặc họ cảm thấy thú vị mà tiện tay tặng phần thưởng cho cô.

Đến khi cô tính toán xong mới nhận ra đã kiếm được một khoản lãi nhỏ, lại có thể mua thêm nhiều vật tư rồi.

Giang Diệu Diệu nhìn màn hình, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Ngày mai chính là mạt thế, chúc mọi người đều có thể cùng người thân bạn bè thành công trốn thoát, thuận lợi khỏe mạnh mà sống sót.

Livestream này đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play