Bí thư thôn, một người vô cùng bận rộn, nào là trong thôn có bao nhiêu lữ đoàn, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng nhiều không kể xiết, nào là lên lịch họp xã, nhưng vừa nghe tin, anh ta liền nhanh chóng lên lịch hẹn gặp mặt, không cần phải nói, cũng thấy được thái độ của anh ta thể hiện rõ sự quan tâm đặc biệt dành cho đối phương.

Trong bếp, Trần Quế Hương vừa nhào bột vừa vui vẻ nói chuyện với con gái Đổng Giai Tuệ đang ngồi trước bếp lửa.

"Mẹ, nếu chuyện này không đến nơi đến chốn thì tính sao ạ?”

Khuôn mặt của Đổng Giai Tuệ đỏ bừng dưới ánh lửa bếp, không biết là do ánh lửa phản chiếu hay là Trần Quế Hương làm cô xấu hổ.

Thực sự mà nói, Đổng Giai Tuệ cũng không kỳ vọng nhiều về cuộc gặp mặt lần này, cô chưa từng có buổi xem mắt nào như này trước kia, cô cảm thấy làm như vậy giống như việc tự đặt mình lên giá đồ rồi để người mua tùy ý lựa chọn. Những chị em quanh cô từng xem mắt cũng toàn nói buổi xem mắt không đáng tin cậy. Tình yêu đích thực không thể gặp hoa lạ mà nở hoa, điều này lại khiến Giai Tuệ càng không muốn đi gặp Triệu Đông Lâm.

Đối với cô, hài hòa về mặt tâm hồn cao hơn tất cả điều kiện bên ngoài, tìm được người đàn ông có nhà, có xe, có công ăn việc làm, gia đình gia giáo liệu có chắc chắn hạnh phúc hay không? Tại sao tỷ lệ kết hôn giảm mà tỷ lệ ly hôn lại ngày càng tăng ở giới trẻ? Những yếu tố bên ngoài thì phù hợp, nhưng khi thực sự tiếp xúc, chung sống với nhau mới phát hiện ra rằng khoảng cách giữa hai trái tim sâu và dài như hẻm núi Brahmaputra vậy, không thể hòa chung một nhịp được.

Hai lần được giới thiệu mai mối trước, Đổng Giai Tuệ cũng chỉ miễn cưỡng đi, mỗi lần cô chưa kịp làm gì thì Trần Quế Hương đã từ chối trước như thể không muốn bị mất mặt. Nhưng lần này hoàn toàn khác, Trần Quế Hương dường như rất kỳ vọng vào buổi gặp mặt lần này, bà còn rất hài lòng với cậu bí thư Triệu kia, làm Đổng Giai Tuệ khó xử không biết làm thế nào mới được.

Hai ngày sau, khi nhà họ Đổng ăn cơm xong, Trần Quế Hương gọi mấy cô con dâu dọn dẹp bát đũa, rồi đưa Đổng Giai Tuệ đi thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài.

"Mẹ, trưa hôm nay mẹ đi đâu đấy ạ?"

Lưu Tú Vân nhìn mẹ chồng đưa em dâu ra ngoài, từ trong bếp ngó nhìn ra ngoài, cô rất tò mò, dù bất kể là chuyện gì, cô cũng phải tìm hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện. Lý do mà Trần Quế Hương không nói cho cô con dâu thứ ba về buổi gặp mặt lần này là do cô không biết giữ bí mật.

Mọi người đều rất vui mừng nếu buổi gặp mặt giữa Giai Tuệ và bí thư Triệu diễn ra tốt đẹp, còn ngộ nhỡ không thành nếu không làm to chuyện thì cũng không đến nỗi nào. Người ngoài nhìn vào không hiểu chuyện lại xì xào bàn tán riêng, nói con gái bà là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hai cô chị dâu kia cặm cụi làm việc, cũng lười tìm hiểu, hóng hớt như Lưu Tú Vân, chuyện rõ ràng ngay trước mắt thế mà cũng không hiểu? Trước khi ra ngoài, Giai Tuệ đặc biệt trang điểm đẹp, mặc chiếc áo sơ mi trắng mà cô chỉ mặc khi đi thăm họ hàng, mẹ của cô nữa, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, đôi giày mọi khi lấm lem bùn đất đã được thay bằng đôi giày mới tinh tươm sạch sẽ.

Vì sao lại long trọng như vậy? Chẳng phải là vì hôn sự của Giai Tuệ sao? Nhưng lần này mẹ lại không hề nói với cả nhà lời nào, lặng lẽ đưa Giai Tuệ rời đi, quả thực có chút không bình thường.

Lão Đại và lão Tam mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm, trong mắt họ hiện lên vẻ hứng thú, chỉ có Lưu Tú Vân đầu óc không suy nghĩ gì cả, nhưng mồm miệng lại rất nhanh nhảu.

Mặt trời cuối tháng bảy thật nóng nực, Đổng Giai Tuệ vừa đi ra ngoài đã cảm thấy như mình sắp bị thiêu cháy, cô mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, mái tóc đen dài được tết sau đầu, trên đầu đội một chiếc mũ rơm tre, dưới ánh nắng mặt trời vành mũ tạo thành một cái bóng lốm đốm trên khuôn mặt cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play