Đổng Giai Tuệ hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam, mặc chiếc quần đen đơn giản, cách ăn mặc này thường thấy ở nông thôn, nhưng kiểu mẫu quần áo này của Đổng Giai Tuệ là do chính cô tự thiết kế, kết hợp với con mắt thẩm mĩ của mình. Vì thế, người khác không thể tìm ra điểm nào để chê cả, mà ngược lại bộ quần áo này còn toát lên khí chất riêng của cô.
Mấy tháng nay ngồi ở nhà không phải đi làm đồng, Đổng Giai Tuệ kiên trì mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước vo gạo, trước khi đi ngủ cắt nửa quả dưa chuột để đắp mặt nạ, vì thế làn da thô ngăm đen do phơi nắng của cô đã trắng lên một nửa, tuy chưa đến mức trắng hồng hào nhưng ở nông thôn thì như này cũng được coi là khá trắng.
Trong bộ quần áo màu xanh lam, nhìn Giai Tuệ tinh khôi, sạch sẽ, Triệu Đông Lâm thấy cô mà trong lòng như có suối trong vắt chảy qua núi rừng, chuông reo leng keng vì vui mừng.
"Hôm nay tôi đến thị trấn để mang một số tài liệu đến cho bí thư Đổng."
Thực ra anh không nhất thiết phải mang theo tập tài liệu này, nhưng bí thư Chung tình cờ nhắc đến thôn Đại Vũ, Triệu Đông Lâm liền chủ động bảo anh tiện đường nên có thể mang qua luôn.
Sau khi Triệu Đông Lâm cầm tập tài liệu rời đi, bí thư Chung mới nhận ra, theo góc nhìn địa lý, thôn Đại Vũ ở phía đông còn thôn Thượng Hà ở phía Nam, dường như không hề thuận đường chút nào.
Suy nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu bí thư Chung, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng vì nó không phải là chuyện gì to tát nên bí thư Chung nhanh chóng bỏ đi.
“Thế này đi, nhà của anh Hạo Điền ở bên kia sông.”
Đổng Giai Tuệ mỉm cười và chỉ về một gia đình ở bên kia sông, khuất sau một bụi tre.
Triệu Đông Lâm nhìn theo tay Đổng Giai Tuệ, sau đó nhanh chóng quay lại chăm chú nhìn Đổng Giai Tuệ.
"Cái này nặng lắm, cô không chuyển được đâu, hay để tôi giúp một tay."
Vừa mới giơ tay lên, Triệu Đông Lâm đã chú ý đến cánh tay gầy gò của cô, cổ tay không hề thô ráp, một chậu củ ấu lớn như vậy, tự mình chuyển về phải tốn bao nhiêu công sức.
Hôm nay đến đây xem mình có thể tình cờ gặp cô ấy không, ai ngờ lại có duyên như vậy, vừa đến đầu làng đã gặp rồi.
Nếu Triệu Đông Lâm hỏi: “Có cần tôi giúp không?” thì Đổng Giai Tuệ có lẽ sẽ khách sáo, nhưng đằng này anh bỏ qua câu này và nhanh nhẹn nhúng tay vào giúp luôn, làm Đổng Giai Tuệ chẳng có cớ gì làm giá mà bảo không cần.
Triệu Đông Lâm đưa cho Đổng Giai Tuệ chiếc xe đạp, tự mình bê cái chậu gỗ đi theo Đổng Giai Tuệ về nhà họ Đổng.
"Bí thư Triệu, cảm ơn anh rất nhiều. Anh ngồi nghỉ uống cốc nước đi."
Lúc này, cả nhà họ Đổng đều đã đi làm, mùa hè nóng nực. Trong đội đã thay đổi thời gian đi làm, trước đây là từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa, nhưng bây giờ là từ 6 giờ sáng đến 9 giờ sáng, thời gian đi làm vào buổi chiều cũng bị hoãn lại, tránh lúc nắng nóng nhất.
Triệu Đông Lâm nhìn vào sân của nhà họ Đổng, ngôi nhà xây bằng gạch mộc thường thấy ở nông thôn, được dọn dẹp gọn gàng, chuồng gà và ruộng rau ở một góc, đống rơm và cành cây khô, trên cây ăn quả buộc một khung xích đu đơn giản gồm một tấm gỗ treo bằng dây thừng, chắc là để cho trẻ chơi ở nhà.
Sân của nông thôn hầu như đều như thế, nhưng sân của nhà họ Đổng xem ra vẫn chỉnh tề chút.
“Cô, chúng con đã viết xong bài tập, có thể đi ra ngoài chơi không?”
Nghe thấy động tĩnh trong sân, mấy đứa cháu trai bị Đổng Giai Tuệ giam giữ ở nhà để làm bài tập mở màn bước ra.
Nhìn thấy trong sân có người lạ, ánh mắt hiếu kì của ba đứa trẻ đổ dồn vào Triệu Đông Lâm.
"Trẻ con nên lễ phép, nhìn thấy người lớn tuổi thì phải chủ động chào, gọi chú đi."
"Chú."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT