"Không phải nói rồi sao, không sinh được con, Lư Thành Nguyên là bảo bối của nhà họ Lư, để nối dõi tông đường đó."
"Việc này thật quá đáng, nhưng nếu người đàn ông của tôi buổi tối ngủ gọi tên người phụ nữ khác tôi cũng sẽ tức điên lên."
"Cái này là do cậu ta, trước mặt quan hệ gì mà vợ chồng chứ? Người ta bị hưu* về nhà thực sự rất đáng thương."
*Ly hôn thời xưa gọi là hưu.
"Ồ, Lư Thành Nguyên đã tìm một người vợ mới, sao vợ trước không tìm người đàn ông khác?"
"Ai muốn một người phụ nữ không thể sinh con, người đàn ông nào cưới vợ không phải vì sinh con chứ."
Nghe mọi người bàn luận, Triệu Đông Lâm đi xuyên qua đám người, Đổng Giai Tuệ nhìn qua quả thật có chút doanh nhược, lúc này mặt cô có chỗ thì hồng hào có chỗ thì trắng nhợt, anh nhíu mày, thần sắc có chút ngưng trọng, không nghĩ tới Lý Thái Phượng lại không biết xấu hổ như vậy, trước mặt nhiều người thế này lại có thể nói đến chuyện tư mật.
Nhìn tấm lưng thẳng của cô, Triệu Đông Lâm nhận ra cô là người bên ngoài dịu dàng, bên trong mạnh mẽ, dáng đứng của cô luôn thể hiện tư thế phòng thủ, dường như cô là người rất biết bảo vệ bản thân.
Lý Thải Phượng nói xong, không để ý tới sắc mặt của Lư Thành Nguyên, xen vào giữa khoảng trống của đám đông rồi nhanh chóng rời đi, Lư Thành Nguyên không đi theo Lý Thải Phượng ngay, mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn Đổng Giai Tuệ nhưng anh không nói nên lời, anh muốn chạy về phía cô để nói điều gì đó nhưng Đổng Giai Tuệ quay đầu không quan tâm đến anh, khiến anh cảm thấy bị hụt hẫng, cuối cùng chỉ liếc nhìn Đổng Gia Huy một cái rồi quay đi.
Sau khi hai nhân vật chính rời đi thì đám đông cũng giải tán, Đổng Giai Tuệ cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, cô quay sang nhìn người đã giúp cô, Đổng Hạo Điền rồi cười nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh Hạo Điền, làm trò cười cho anh rồi.”
Thực sự những ngày tháng trong năm trôi qua không thuận lợi, suôn sẻ, những lần sau chắc phải xem giờ hoàng đạo rồi mới dám đi ra ngoài.
Hôm nay gặp Lư Thành Nguyên, Đổng Giai Tuệ cảm thấy có lỗi với bản thân mình vô cùng, ba năm thanh xuân trôi qua một cách lãng phí chỉ vì một người đàn ông như vậy, thực sự không đáng chút nào.
Đổng Hạo Điền là một người biết quan tâm tới người khác, anh sợ Đổng Giai Tuệ khó xử nên không nhắc lại những gì vừa xảy ra nữa mà hỏi thăm ân cần: “Em làm việc xong chưa? Nếu xong rồi thì để anh đưa em về nhà.”
Hai nhà coi nhau như là họ hàng thân thiết, Đổng Hạo Điền lớn hơn Đổng Giai Tuệ ngoài chục tuổi nên anh cũng không sợ lời bàn tán nói xấu của người khác.
Đổng Giai Tuệ không từ chối, cô vừa phải lãng phí một khoảng thời gian dài cho chuyện không đâu, với lại cô cũng đã rất mệt, sợ về đến nhà trời đã tối.
"Tiện đường em còn phải đi mua một ít mỡ lợn."
"Vậy cũng được, quầy bán thịt ở ngay bên đó để anh đưa em đi."
Xe của Đổng Hạo Điền đỗ cách đó vài mét, bí thư thôn chỉ còn lại Hạng Khai Minh và Triệu Đông Lâm, những người khác đã rời đi trước, Hạng Khai Minh ở lại bởi vì anh cùng đường với Đổng Hạo Điền, nhà họ Lư ở thôn Tiểu Lĩnh, một bí thư thôn như anh đương nhiên không nên về trước nếu xét về tình về lý, còn Triệu Đông Lâm tại sao vẫn chưa về thì không có ai đi tìm hiểu nguyên nhân.
"Đây là bí thư thôn Tiểu Lĩnh, còn đây là bí thư thôn Thượng Hà."
Đổng Giai Tuệ mỉm cười với cả hai, cô ngạc nhiên vì hai người đều vẫn còn rất trẻ, đặc biệt là Triệu Đông Lâm, nhìn vẻ ngoài không ngoài ba mươi tuổi, đôi mắt sáng có hồn, dáng người cao ráo đẹp trai, trông anh giống một người lính, không hề giống bí thư thôn chút nào.
Phải nói Đổng Giai Tuệ nhìn người rất chuẩn, chẳng phải Triệu Đông Lâm vừa xuất ngũ về quê sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT