“Em nói sự thật mà, lúc trước Ái Quốc đến trạm y tế mua thuốc, đúng lúc em cũng đi đến đó, nhìn thấy anh chàng mắt to mày rậm, cười một cái lộ hàm răng trắng, lúc ấy em đã cảm thấy anh ấy không tệ.”

“Sau đó thì sao? Em có đi tìm cậu ấy không?”

“Cái này thì không có, chút rụt rè kia em vẫn phải có chứ. Em thấy mọi người ở trạm y tế đều biết anh ấy, chờ anh ấy đi rồi em mới tìm người hỏi thăm, nói là con trai thứ ba của nhà họ Đổng thuộc đại đội một ở thôn Đại Vũ, vẫn chưa vợ con hay người yêu, cho nên em vội vàng về nói với người nhà luôn.”

Chuyện xưa này cũng là lần đầu tiên Triệu Lệ Quyên nói tới, mới gả vào nhà vẫn còn ngại ngùng e dè, sau đó thì chính là không có cơ hội để nói về chuyện này, hôm nay mẹ chồng không có ở nhà, mọi người nói chuyện phiếm về gia đình, thuận tiện kể luôn.

“Chà, việc này em có từng nói với Ái Quốc chưa?”

Triệu Lệ Quyên mím môi cười nói: “Đã từng nói rồi, lúc vừa yêu nhau đã từng nói rồi, hai chị đoán xem anh ấy nói gì?”

Chu Ngân Đệ và Lưu Tú Vân đều hiện vẻ mặt tò mò: “Nói thế nào vậy?”

“Anh ấy nói, lúc đó anh ấy cũng chú ý tới em, nhìn thấy một cô gái trẻ mặc áo bông màu hồng nhạt, buộc hai bím tóc hoa gai, lúc cười rộ lên rất xinh đẹp, còn nhìn chằm chằm vào anh ấy.”

Hai cô chị dâu nghe xong che miệng cười, ngay cả Trần Quế Hương đứng dưới cửa sổ cũng nở nụ cười.

...

Triệu Đông Lâm làm xong thủ tục xuất ngũ, tạm biệt người lãnh đạo có ơn nặng như núi với anh, cùng với các chiến hữu đã cùng nhau phấn đấu hơn mười năm mà rời khỏi bộ đội. Dọc theo đường đi, anh đi tàu hỏa trước, con đường dài đến mười lăm tiếng đồng hồ mới tới được thành phố, chạy ba chuyến xe buýt mất năm tiếng mới từ thành phố về huyện.

Trong huyện không có xe buýt về nông thôn, cũng may vận may của anh tốt, bắt được một chiếc máy kéo đi thôn gần đó, chờ đến lúc anh xuống máy kéo đi bộ đến cửa thôn, toàn bộ lộ trình dã mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ.

Thôn Thượng Hà vẫn là thôn Thượng Hà như trước kia, có hàng cây dương liễu phất phới, cỏ xanh thơm ngát, ruộng đồng đan xen, một ông lão đang chậm rãi đuổi theo một con trâu ở đầu thôn.

“Chào ông Hai!”

Triệu Đông Lâm vác đồ đạc áo quần, nhiệt tình chào hỏi ông lão.

Mắt của ông lão đã không còn tốt lắm cũng đã vài năm nay, đội trưởng sản xuất quan tâm ông ấy, sắp xếp cho ông ấy một công việc thoải mái, là chăn trâu trong đội.

“Ông à, cháu là Đông Lâm đây, biệt danh Thuyên Tử.”

Nói xong, Triệu Đông Lâm lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, chia một điếu cho ông ấy.

Lúc này ông lão mới chợt nhớ ra, cười tiếp nhận điếu thuốc kẹp vào lỗ tai.

“À, là Đông Lâm đó à, không phải cháu đi làm lính sao, trở về thăm người thân à?”

Mắt của ông lão không tốt, lỗ tai cũng không còn nghe rõ ràng, bình thường không nói chuyện phiếm với người trong thôn, bởi vậy ông ấy cũng không biết chuyện Triệu Đông Lâm ly hôn, thậm chí ngay cả Triệu Đông Lâm kết hôn lúc nào cũng không nhớ rõ.

“Vâng, ông à, ông cứ tiếp tục bận rộn đi, cháu đi trước đây.”

“À, được, được, cháu cứ bận việc đi.”

Lúc này người trong thôn đều đang đi làm, tháng Năm, chính là lúc người nông dân bận rộn, ngoại trừ ông Hai mắt và tai không còn rõ ràng ở cổng thôn, còn có mấy đứa trẻ chưa tới tuổi đi học ra, dọc theo đường đi Triệu Đông Lâm cũng không còn gặp ai khác nữa.

Nhà họ Triệu ở trung tâm thôn, không phải gần nhất cũng không phải là nơi xa nhất, trước cửa nhà là một dòng sông dài, bên bờ sông có cỏ dại, cũng có mảnh đất chuyên trồng một ít rau củ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play