Anh Bảo càng vui vẻ, trong lòng Trương Xảo Nhi càng bực bội. Nghĩ đến cô con dâu thanh niên trí thức đã bỏ lại đứa bé trở về thành phố, bà hận không thể cầm băng ghế ra trước cửa nhà ngồi mắng ba ngày ba đêm.

“Mẹ, Anh Bảo ăn thật là vui vẻ.”

Triệu Mỹ Hương ngồi trên băng ghế bên cạnh bàn Tứ Tiên chà xát dây cỏ, những sợi dây này người nhà nông dùng rất nhiều, buộc củi, bó rơm rạ, buộc bao tải, tóm lại có tác dụng rất lớn, chỉ là không rắn chắc lắm.

Cô nghe nói ở xã cung ứng và tiêu thụ có bán một loại dây nylon, loại đây đó cực kỳ rắn chắc, ngay cả buộc gỗ và đồ nội thất cũng sẽ không bị đứt, nhưng dây nylon phải có vé công nghiệp mới có thể mua được, giá cả cũng không rẻ, không phải vật phẩm một gia đình bình thường có thể dùng.

Nếu có thể mua mấy mét dây nylon về thì tốt rồi, như vậy thì bản thân cũng không cần phải chà xát dây cỏ nữa, cách hai ngày phải chà xát một lần, lòng bàn tay cô cũng đã bị mài ra kén, trong tay một cô gái trẻ lại có kén, thật là khó coi mà.

“Nó là một đứa bé còn chưa có răng thì biết gì chứ, mẹ cũng chạy mất rồi, sau này chính là một đứa bé không có mẹ, còn ai có thể thật sự đau lòng cho nó chứ.”

Đứa bé không có mẹ như một cọng cỏ. Trước kia cho dù Trương Xảo Nhi nhìn không thuận mắt cô con dâu thanh niên trí thức kia, nhưng cô ta cũng là mẹ ruột của cháu bà.

Không ngờ người phụ nữ kia lại là một người có lòng dạ lớn, thôn Thượng Hà không giữ được cô ta, nhà họ Triệu bọn họ cũng không giữ được cô ta.

Vì để trở về thành phố mà cô ta ly hôn với Đông Lâm, bỏ lại hai đứa con Hắc Đản và Anh Bảo. Nghe nói cô ta vì được ký tên đóng dấu, còn thông đồng với bí thư Nhiêu ở trên thị trấn, quả thực là mất lương tâm mà!

Trương Xảo Nhi thật sự hối hận vì lúc trước đã tìm một đứa con dâu như vậy vào cửa. Nhưng rõ ràng là lúc trước chính người phụ nữ kia đã khóc lóc đòi gả cho Đông Lâm mà!

“Mẹ, vậy sau này Hắc Đản và Anh Bảo phải làm thế nào bây giờ? Anh cả không ở nhà, chị dâu cả cũng đi rồi, mẹ tính chăm cho hai đứa nó sao?”

Trương Xảo Nhi sinh bốn đứa con, hai nam hai nữ, con gái lớn Triệu Hồng Hà, con trai lớn Triệu Đông Lâm, con trai út Triệu Đông Hà, con gái nhỏ Triệu Mỹ Hương.

Con gái lớn Triệu Hồng Hà đã lập gia đình từ tám năm trước, sau đó Triệu Đông Lâm và Triệu Đông Hà cũng lần lượt kết hôn, bây giờ trong nhà chỉ còn một đứa chưa kết hôn là Triệu Mỹ Hương.

Triệu Đông Lâm mười bảy tuổi đã đi bộ đội làm binh, trong mười hai năm nay, dựa vào nghị lực kiên cường bất tận và dũng khí không sợ khó khăn không sợ hy sinh, đã từ một người lính bình thường thăng lên làm đại đội trưởng, tiền lương hằng tháng ước chừng bảy mươi mấy đồng, là một thành phần lợi hại có năng lực trong thôn, cả nhà đều được hưởng phúc theo anh, quả thực chính là một người quân nhân đầy vinh quang.

Cuộc sống này vốn rất tốt. Con trai là sĩ quan, con dâu là thanh niên trí thức, sinh một trai một gái đã trở thành một chữ ‘Tốt’. Nhưng lòng người vốn tham lam, tiện nhân Uông Mai kia có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, nhưng dù đầu rơi máu chảy vẫn muốn trở về thành phố. Trương Xảo Nhi thật sự nghĩ không ra, cuộc sống trong thành phố thật sự tốt đẹp như vậy sao? Tốt đến mức có thể vứt bỏ cả chồng cả con, cái gì cũng không cần?

Trương Xảo Nhi thật sự nghĩ không thông. Cuộc sống nhà họ Triệu bọn họ đã là gia đình thượng đẳng ở trong thôn rồi, cuộc sống như vậy vẫn không giữ được trái tim Uông Mai sao?

“A, a a.”

Trương Xảo Nhi đang suy nghĩ, Anh Bảo ăn hết cháo trong miệng không đợi thấy miếng cháo tiếp theo, há miệng kêu a a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play