Vu
Quân trở về thời điểm, trời đều đã chạng vạng tối, trước cổng còn chờ
một cái ác độc nữ nhân. Vu tức phụ mặt mày khó coi, vừa nhìn đến hắn
liền trợn trắng mắt, một bộ khinh thường.
Nàng chặn hắn lại, quát lớn:"Ngươi hôm nay lại dám trốn việc?!Đi cả ngày đến tối mới về, là lén lút ra ngoài gặp nam nhân đi?"
Dường
như sợ xung quanh hộ dân không nghe rõ, câu cuối còn cố ý nhấn mạnh,
tăng vọt âm lượng. Tiểu Ngọc dường như bị giật mình, tỉnh mộng đẹp, run
lẩy bẩy. Hắn vươn tay vào y phục xoa xoa trấn an thỏ nhỏ.
Vu Quân
bộ mặt thản nhiên, như thể người nàng ta nói là ai hắn không quen. Hắn
đẩy tay nàng ra, hướng chính mình phòng đất đi vào.
Vu tức phụ cảm thấy bị khinh thường, trào phúng nói:"Ai nha, là bị ta đoán trúng rồi đi?Làm bộ làm tịch, hừ!Đê tiện!"
Vu
Quân quanh thân nổi lên hàn khí, khiến người run rẩy, cặp mắt hắn như
đao nhọn, chậm rãi khóa chặt con mồi. Vu tức phụ nhìn vào mắt hắn, thân
thể đột nhiên lành lạnh, nàng sởn da gà một phen.
Hắn vẻ mặt âm trầm, môi mấp máy:"Lăn ra ngoài."
Vu
tức phụ ăn đủ thiệt thòi, lại nhớ đến ban sáng, không dám động đến hắn,
hậm hực dậm chân bỏ đi. Vu Quân trong lòng khinh thường:như con vịt...
Thấy
nàng ta đã rời khỏi tầm mắt, hắn thả Tiểu Ngọc ra ngoài, thỏ nhỏ tung
tăng chạy nhảy nhưng nó thực ngoan, sẽ không chạy ra khỏi phòng.
Hắn
tìm dưới kệ chén, có một cái nồi đất đã cũ, bên trong giăng đầy mạng
nhện. Nguyên chủ việc nhà thường không sở trường, hắn chỉ biết làm việc
nặng nhọc, ai kêu hắn làm hắn liền làm, việc nhà chưa từng có người dạy
qua. Chỉ là, xuyên qua Vu Quân không giống vậy, hắn chính là một bà nội
trợ thực thụ, cũng nhờ hai năm sống chung với thiếu niên hậu đậu Vĩnh Kỳ
hắn mới có thể luyện ra một thân công phu này.
Nhắc đến Vĩnh Kỳ
hắn có chút nhớ, chỉ là không phải theo hướng yêu đương mà hắn xem Vĩnh
Kỳ như bằng hữu thân thiết mà nhớ. Thiếu niên luôn vụng về, căn hộ nhỏ
luôn lung tung bừa bãi, vứt rác đầy sàn, không có hắn thì mỗi ngày y đều
ăn mì hộp, uống trà sữa, thức đêm cày phim. Mỗi lần Vu Quân tan làm,
thiếu niên đều đang chơi game, nhưng y sẽ thực nhanh nhào vào lòng hắn,
sau lưng luôn là một bảng chiến tích thảm hại vì treo máy.
Hắn đi
làm về thường sẽ dọn qua căn nhà một lần, răn dạy y mấy câu rồi như
thường lệ, vào bếp nấu bữa tối. Vu Quân nấu ăn rất ngon, hắn cũng từng
có ý định làm đầu bếp, chỉ là làm được một thời gian, tay hắn bị tai nạn
nhỏ, không thể cầm nắm quá lâu. Hắn buông con dao bếp xuống, đi xin
việc ở công ty mỹ phẩm, chăm chỉ hoàn thành xuất sắc chỉ tiêu, một đường
thăng chức giám đốc.
Cuộc sống như vậy thật nhàm chán, hắn muốn sống yên
bình ở một nơi hoang dã, mỗi ngày làm một việc khác nhau, cả đời yên
bình tự tại. Xuyên đến đây, có thể là báo ứng cũng có thể là cơ hội ông
trời ban tặng cho hắn, để hắn sống theo ý muốn chính mình.
Vu Quân chậm rãi tẩy nồi, hồi tưởng dần kết thúc. Hắn đóng cửa lại, đề phòng có người ra vào, nhìn thấy Tiểu Ngọc lại bắt mất.
Hắn
vào sau bếp nhà chính Vu gia, nơi nguyên chủ thường xuyên ăn cơm thừa.
Lấy một ít tiêu đâm nhuyễn, muối, hành lá. Xúc một lon gạo tẻ vào nồi
chuẩn bị nấu cơm.
Giọng nữ tử chậm rãi vang lên sau lưng:"Ngươi đây là...ăn vụng?"
Vu
Liên không biết đứng trước cửa bao lâu, bộ mặt bình thản nhìn hắn. Vu
Quân không vì nàng mà phân tâm, xúc tiếp vào nồi:"Ta chỉ là ăn cái cơm
tối, như thế nào là ăn vụng đâu?"
Vu Liên nhưng sẽ không cùng
nương nàng giống nhau, nàng không chán ghét vị này biểu ca. Vì lúc nhỏ
nàng từng được hắn trông nom, thường chơi với hắn. Nàng chỉ không thích
tính cách nhu nhược của nguyên chủ, khi nàng bị hài tử đồng lứa khi dễ,
vị biểu ca nhát gan này chỉ dám ôm nàng chịu trận thay, chưa từng đánh
lại lấy một lần, khiến nàng có chút bức bối trong lòng.
Nàng đi
đến, chuẩn bị nấu cơm tối cho đám người Vu gia, nhàn nhạt nói:"Biểu ca,
ngươi thực sự thay đổi quá nhiều...Chỉ có đám người bọn họ mới vẫn luôn
hồ đồ không nhận ra."
Vu Quân đã sớm có ký ức của nguyên chủ,
biết được chuyện của nguyên chủ cùng Vu Liên năm xưa, hắn luôn là người
hiền lành đương nhiên sẽ không giận cá chém thớt, chỉ xoa đầu nàng, ánh
mắt có chút mềm, yên lặng rời đi.
Vu Liên ngốc tại chỗ, trước nay
chưa từng có người xoa đầu nàng, động tác của hắn rất nhanh, như chuồn
chuồn lướt nước nhưng nàng lại bị ánh mắt đó làm cho cả người đều ấm áp,
lúng túng nhóm lửa thiêu cơm.
Vu Quân về lại phòng đất, Tiểu
Ngọc chờ hắn quá lâu, đã gặm được một nửa củ cà rốt. Hắn xoa xoa thỏ
nhỏ, câu môi cười nhẹ, biểu tình ôn nhu lại cưng chiều, xem nó như bảo
bối mà xoa.
Hắn lưu luyến không rời nhưng vẫn phải nhóm lửa, vo
gạo thật kĩ rồi đong đếm vừa đủ nước để nấu cháo, để nồi lên bếp từ từ
nấu. Dùng bên bếp trống còn lại, luộc một quả trứng chim còn sót lúc
trưa. Thả vào trong cháo trắng một ít muối và tiêu, đảo đều. Sau khi
cháo dần chín, đem ra bàn, rắc một ít hành thái vào, lấy trứng đã chín
đều, cắt ra hai nửa để lên bề mặt cháo trắng.
Nhìn như phần ăn
dành cho bệnh nhân, thanh đạm, không mặn không nhạt. Kỳ thực hắn hiện
tại thiếu nhất là thức ăn, thân thể lại suy nhược, dù sao hắn cũng từ
quỷ môn quan dạo trở về, đích xác nên chú ý điều dưỡng. Trứng và gạo,
hắn có rất nhiều cách chế biến, nhưng hiện tại nên ăn như vậy, vì hắn
đói rồi, nấu đồ ngon sẽ tốn thời gian.
Trong lúc suy nghĩ hắn
cũng đã ăn được một nửa, mùi vị không tồi. Trong miệng hắn là không
tồi, nhưng hắn nào biết, Vu gia nhà chính là như thế nào.
Vu Đàn cùng Vu tức phụ:đây là cơm tối Vu Liên nhi nữ nấu sao? Thật hương a...
Hắn
ăn xong, chồng chén bát lại, định đứng dậy ra ngoài sân tản bộ tiêu
cơm.Nhìn nhìn, phát hiện Tiểu Ngọc đang nằm trong góc giường, một chiếc
bụng tròn tròn ngửa ra khò khè ngủ. Hắn cười nhẹ, ôn nhu từ đáy mắt dâng
lên.
Hắn đi dạo quanh sân sau vừa hay đụng phải Vu Liên đang
ngồi rửa chén dưới bếp. Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là lại gần đứng nhìn nàng.Vu
Liên nội tâm dậy sóng, biểu ca nhìn ta làm gì nha?Ta rất đẹp sao?Thật kì
quái a???
Yên lặng một lúc Vu Quân đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói:"Ăn xong ngồi liền sẽ béo bụng."
Nói
rồi hắn xoay người rời đi, để lại Vu Liên một trương mặt tái mét:aaaa
không được!Ta không rửa nữa, bụng lớn làm sao gả chồng aaa!!
Nàng
ném xơ mướp, đứng dậy sờ sờ bụng nhỏ hồi lâu cũng không dám ngồi, ước
chừng mấy nén nhang sau nàng mới tiếp tục rửa chén. Vu tức phụ đi đến,
thấy nhi nữ nửa ngày còn rửa chén chưa xong, dạy dỗ nàng một đốn rồi vào
trong nhà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời lạnh hơn không ít, hắn bị
lạnh tỉnh, ngồi dậy rửa mặt, xuyên thêm mấy lớp áo mới miễn cưỡng không
quá lạnh. Mặt trời vẫn chưa lên, hiện tại trong nhà không có đồ vật gì
vào bụng, hắn vẫn là lên núi săn ít thịt về, thuận tiện dự trữ củi gỗ
chịu qua mùa đông lãnh.
Hắn vào sau bếp, lấy một cái màn thầu bỏ
vào hấp lại, màn thầu cứng như đá trở nên nóng hầm hập, tinh bột ngọt
thanh thanh trong miệng, đây là hương vị của thiên nhiên. Lót dạ xong
xuôi, hắn đem một con dao và một chiếc rìu vào rừng.
Trời se se
lạnh, sương mờ ẩn hiện sau tán cây, tầm nhìn của hắn bị hạn chế, nguy
hiểm so lần trước cao hơn. Hắn cảnh giác đi loanh quanh tìm củi gỗ khô.
Phát hiện một cái cây ngã rất to, chất khỗ khô ráo dễ cháy, hắn ngồi xổm
xuống, bắt đầu chẻ gỗ.
Thân thể này thực sự nhược, tuy so với
lúc mới xuyên qua có lực hơn nhiều nhưng vẫn như cũ yếu đuối, chốc lát
mồ hôi đã thấm ướt lưng. Thân cây kia vẫn chưa chẻ được bao nhiêu hắn đã
mệt đứt hơi. Tạm thời nghỉ một lát, trong khi đó hắn sẽ đi nhặt nhánh
cây và lá cây khô.
Thường thường vào mùa thu, nông gia đều sẽ thu
hoạch hết nông phẩm vào nhà dự trữ mà không bán, hán tử gom góp củi gỗ
về sưởi ấm qua mùa đông. Nhưng nguyên chủ là ca nhi, lương thực đều thu
vào Vu gia, củi gỗ hắn cũng không biết đường trữ, hại Vu Quân vào đông
mới gấp rút tìm củi.
Hắn nhặt một lúc lâu, trong tay đều ôm
đầy, dùng một sợi cây chắc chắn gần đó bó lại một đoàn. Cứ như vậy qua
một nén nhang, hắn có được bốn đoàn củi gỗ to. Trước tiên vẫn nên xuống
núi, đem củi chất vào nhà, lát nữa hắn còn phải đi săn, đem theo không
tiện.
Một đường hắn về nhà, người xung quanh ít nhưng bọn họ đều
nhìn chằm chằm đống củi gỗ sau lưng hắn. Kỳ quái, Vu ca nhi lấy đâu ra
nhiều củi như vậy?Trừ phi hắn lên rừng...không có khả năng a!Trong rừng
có rất nhiều thú dữ, hắn sao có thể toàn mạng ra tới?Là nghĩ nhiều rồi
đi...
Hắn chất củi lại thành một chồng cao, lấy một túi đầy gia
vị dân dã các loại, ra ngoài đóng chặt cửa, không phải hắn sợ bọn người
Vu gia trộm đồ, mà là Tiểu Ngọc còn chưa dậy a. Qua khe cửa sổ nhà
chính, hắn thấy đám người bọn họ còn ngủ say như chết, lặng lẽ cầm theo
mấy cái nồi, bát cùng muỗng gỗ rời đi.
Đi đi về về mấy hồi, lạnh
lẽo trên người cũng nhờ hoạt động mà nhiệt lên. Hắn đi xung quanh tìm
kiếm bữa sáng, nhìn thấy một con gà mái và một con gà trống đang ngủ gần
đó. Sợ đánh thức gà sẽ khó bắt, hắn đứng phía xa, rút dao ra phi thẳng
vào người gà trống. Vừa hay, lưỡi dao bay đến, một nhát đứt lìa cổ gà
trống.
Gà trống mờ mịt nhìn xung quanh:ta rõ ràng đang ngủ a, vì sao tới rồi thiên đường?
Gà
mái hoảng sợ tỉnh dậy, nhìn thấy chồng mình rớt đầu, vội vàng cảnh
giác. Vu Quân nhìn chằm chằm nó, một bước lại một bước, gà mái dường như
muốn tung cánh chạy, hắn nhào đến chụp, một người một gà ngã nhoài trên
mặt cỏ.
Cỏ mọc khá dày, ngã xuống còn có chút dễ chịu, hắn ngồi
dậy, nhìn bàn tay nắm hai cánh của gà mái đang sợ sệt cục cục kêu. Đem
chân gà trói lại, buộc vào thân cây tre gần đó, còn hắn thì nhổ lông gà
trống, đem nó đến con suối lần trước, rửa sạch, dùng dao nhanh chóng mổ
xẻ.
Chỉ một lát, máu gà được đựng đầy bát lớn, thịt đùi và cánh
rút xương nằm gọn trong nồi. Hắn đi tìm mấy quả ớt, xung quanh không có
đành phải đi xa một chút. Đến khi hắn cảm thấy muốn bỏ cuộc, lại nhìn
thấy hồ tiêu cùng ớt đỏ lấp lóe phía trước. Thu hoạch không tồi, hai túi
ớt và tiêu đen.
Trở lại con suối, đổ nước vào nồi thịt gà, thêm
muối,nhóm lửa nấu một lúc, sau lại thêm ớt thái mỏng. Khi hương khí đã
bốc lên, gà đã chín, hắn lấy tiêu đã đâm nhuyễn cho vào, rắc ít hành
thái, dập lửa bưng xuống.
Nước canh thanh thanh, ngọt vị thịt,
một chút ớt cay ấm bụng. Thịt gà dai, mềm, ăn vào có chút thơm. Mùi vị
cũng tạm, chỉ là gia vị thiếu nhiều, không bằng một nửa mùi vị kiếp
trước hắn hầm. Vu Quân ăn đến tròn xoe bụng, đứng dậy đi dạo tiêu cơm,
sẵn tiện xem một chút gà mái đã bỏ trốn hay chưa.
Một mình hắn ăn một con gà có chút no nhưng chỉ một lát đã giảm bớt. Nguyên chủ quả là ma đói lâu ngày không ăn được cơm.
Quanh
năm cũng chỉ có ngày tết, thôn dân mới dám gϊếŧ gà ăn, còn là chia từng
khối mỗi người rơi lệ mà ăn. Nói Tường Vi thôn nghèo kiết xác không sai
nhưng triều đại này là như vậy, thôn dân đều đói khổ, phủ thành, kinh
thành ăn chơi trác táng. Dù sao hắn cũng không đến những nơi đó, suy
nghĩ quá nhiều ngược lại nhanh già.
Hắn nhìn nhìn mấy quả
mọng trên cành cây, là táo đỏ. Ăn xong cần thiết tráng miệng, nghĩ là
làm hắn chụp một quả rột rột gặm, mặt than hai má phúng phính đầy thịt
quả ngọt thanh. Ăn một trận no nê, lại hái xuống mấy chục quả táo, gói
trong y phục hắn định đem về nhà từ từ ăn.
Dắt theo gà mái cùng ổ
trứng về nhà, lần này trên đường nhiều người, hắn nhìn gà mái, vẫn là
đi đường vắng vào nhà bằng cửa sau tốt hơn. Đám người Vu gia lục tục
dậy, tiếng gà gáy vang cả thôn. Hắn vào phòng đất, cột gà mái đang run
rẩy vào góc tường đầy rơm rạ, để ổ gà đầy trứng bên cạnh cùng một bát
nước, xoay người vào sau bếp tìm thóc.
Lục tìm một hồi vẫn không thấy, Vu tức phụ đã vào bếp, nàng nhăn mặt nhìn hắn vẫn tiếp tục tìm, coi nàng như không khí.
Vu tức phụ quát mắng:"Ngươi cái thứ gì?!Hiện tại còn dám ăn trộm??"
Vu Quân mặt than nhìn nàng:"Thóc đâu?"
Nàng trào phúng, khinh miệt xúc đầy lon gạo tẻ ra vẻ:"Ai nha, có người nghèo đến nỗi phải ăn thóc sống qua ngày a!"
Hắn cảm thấy nàng đang hiểu lầm, đến gần, nhìn xuống nói:"Đúng, nói cho ta ngươi để thóc chỗ nào?"
Nàng trợn trắng mắt, ngửa đầu mắng:"Ngươi tưởng ngươi cao thì làm sao?!Chính là không thể gả chồng!Thứ ti tiện!"
Vu Quân có chút vô ngữ, thở dài cầm lên dao nhọn, nhìn về phía thịt khô treo trên bếp:"Vậy ta đành phải ăn thịt rồi..."
Vu
tức phụ nghiến răng, lại sợ hắn thương đến mình, vội nói:"Ta lấy cho
ngươi là được chứ gì?!Ngươi nghĩ thịt là rau cỏ gì nha?Sao có thể để cho
một đứa ca nhi xấu xí ngươi ăn!?"
Nàng hậm hực vào trong kho, xúc cho hắn một bao đầy, hung hăng ném trên đất.Vu Quân âm trầm mặt, lườm nàng.
Vu
tức phụ chạy nhanh nhặt lại bao thóc, đưa cho hắn, mắng mấy câu khó
nghe. Hắn không muốn ủy khuất chính mình tai, nhanh chóng rời đi. Gà mái
thấy hắn trở lại, nguyên bản đang uống nước lại trốn sau núi rơm. Chỉ
là núi rơm quá nhỏ, gà mái béo mập lộ cả thân ra ngoài, trốn cũng như
không. Hắn thêm vào một bát thóc thì đi tìm Tiểu Ngọc.
Hô mấy
câu, thỏ nhỏ lười biếng bò ra khỏi giường, gắt gao ôm bàn tay hắn ngủ
gật. Cục lông mềm mụp này thực sự rất đáng yêu, hắn trời sinh lại thực
ái động vật nhỏ, chỉ sợ lần này tim đều nhảy lên trời