Edit+Beta: t.a
—————
Bạc Hành Trạch im lặng hai giây, quyết định bỏ qua câu không có vợ này, "Vào đi."
Nghiêm Huyền hơi do dự, nhưng cũng cầm tài liệu vào.
Mùi tin tức tố cực kỳ khó chịu.
"Nhật Tạ đã cắn câu rồi. Liêu Nhất Thành cho người đến bàn bạc chi tiết với Lục tổng. Tuy nhiên, gã vẫn rất thận trọng, dù đang trên bờ vực phá sản nhưng gã vẫn có thể giữ vững tâm lý."
"Còn dự án lần trước thì sao?"
"Có vẻ tiến triển tốt, tổ nghiên cứu của Diệp Minh Lễ đã bắt đầu vào cuộc, sau khi hai hạng mục này hoàn thành, tôi thấy gã thật sự có thể mở cửa Đông Sơn một lần nữa, cái này không phải là anh đang giúp gã đấy chứ?"
Nghiêm Huyền vẫn không thể hiểu kế hoạch của anh là gì.
Bạc Hành Trạch mở báo cáo của công ty chi nhánh, lướt qua một lượt rồi nói: "Một cộng một đúng là bằng hai nhưng mà hai trừ một chưa chắc đã là một, cũng có thể là mất trắng."
Nghiêm Huyền sửng sốt một lúc, giờ này rồi ngài còn bắt tôi giải toán?
"Ta hiểu rồi! Lùi một bước nhỏ để tiến một bước lớn! Nhưng gã mắc câu dễ vậy sao? Lỡ như gã không bán thì sao?"
"Không bán thì mình ép bán."
Nghiêm Huyền thấy anh vừa đọc báo cáo vừa có thể nói chuyện với mình, nhìn qua như là bị Liêu Nhất Thành ép vào thế bị động, nhưng thực ra đang từng bước dẫn đối phương vào bẫy của mình.
"Chúa phù hộ."
Bạc Hành Trạch không nhịn được nở nụ cười, "Tự nhiên niệm kinh thế."
"Chúc phúc cho tình yêu, sự nghiệp của anh đừng lật xe, nếu không anh mới là người hai trừ một mất cả chì lẫn chài."
"..." Bạc Hành Trạch liếc cô một cái, lấy một bản báo cáo khác đọc tiếp, "Các cổ đông nó bên Nhất Tạ có thái độ thế nào?"
"Bây giờ họ nghĩ những cổ phiếu này là củ khoai tây nóng, họ ước có ai đó đến cứu họ khỏi đau khổ. Giờ chỉ cần hỏi bán thôi là họ có thể quỳ xuống kêu bà."
Bạc Hành Trạch trầm ngâm một lúc, "Ký hợp đồng mua lại, chuẩn bị thêm một hợp đồng khác để họ có thể tham dự đại hội đồng cổ đông như thường lệ. Bề ngoài họ vẫn là cổ đông, chưa đến lúc thì đừng nói gì ra ngoài."
Nghiêm Huyền vẫn có chút lo lắng, "Tôi hiểu. Nhưng Liêu Nhất Thành này là người tỉ mỉ cẩn thận, nắm giữ tất cả cổ phần của Nhất Tạ, cổ phần chúng ta mua lại được cũng chỉ có 45%."
Bạc Hành Trạch tự tin, cười khẽ: "Vậy thì buộc gã ta phải mạo hiểm, hiện tại Nhất Tạ ngoài gã ta ra thì người nắm giữ cổ phần nhiều nhất là 31%, cho dù có bán đi cũng không ảnh hưởng gì."
Đây là chìa khóa để chiến thắng.
"Vậy nếu ngài tính toán sai thì sao? Chẳng phải chúng ta sẽ thiệt hại rất nhiều sao? Đến lúc đó, anh sẽ nợ cả ân và tiền của cả Hồng Diệp và Lục tổng, hợp đồng mua bán sẽ không còn nữa."
Bạc Hành Trạch thấy lạ, "Tôi sẽ thất bại sao?"
Mặc Nghiêm Huyền dám mạnh dạn nói: "Ngài là người, không phải thần, mọi thứ không thể có chuyện tuyệt đối."
"Ý này đúng."
Nghiêm Huyền: "?"
"Chỉ cần Liêu Nhất Thành cho rằng tôi thua, đó mới là lúc cơ hội thực sự đến."
Sau khi Bạc Hành Trạch giải thích sự việc, anh bật máy tính mở cuộc họp cuối năm hơn ba tiếng đồng hồ mới xong.
Chúc Xuyên tỉnh dậy không thấy ai, đau đầu rên rỉ một nửa ngày mới ngồi dậy, sờ lên phần gáy đã được rửa sạch nhưng vẫn còn sót lại cảm giác sưng tấy khó chịu.
Hắn cầm điện thoại kiểm tra giờ theo thói quen, đột nhiên nhớ ra trước khi ngất đi hắn có trả lời một cuộc điện thoại.
Hắn vội vàng gọi lại cho Vưu Bồng, "Từ Ngôn thế nào rồi? Tôi tới ngay."
"A? Không phải đã đưa người đi bệnh viện rồi sao? Anh chưa tỉnh ngủ à?" Vưu Bồng vừa ra khỏi bệnh viện, đứng ở hành lang nhỏ giọng nghe điện thoại, nàng bị y tá nhắc nhở vội vàng đến chỗ cầu thang.
"Tôi bảo cho người tới đó khi nào?"
Vưu Bồng đầy dấu hỏi: "Không phải anh bảo Bạc tổng sắp xếp người đi sao? Nói là bận, bao giờ rảnh sẽ đến bệnh viện gặp Từ Ngôn."
Trong đầu Chúc Xuyên đầy dấu chấm hỏi, hắn bị Bạc Hành Trạch làm đến ngất xỉu, bảo anh ta đi đón người lúc nào, "Được, chuyện giải quyết xong là tốt rồi, còn tra ra ai nữa?"
"Khó nói lắm, Dương Tịch quá nổi tiếng rất nhiều fan cuồng, phần lớn những người này có không ít ác cảm với Từ Ngôn, cho rằng cậu ấy gài bẫy dụ dỗ Dương Tịch, nơi họ đang ghi hình cũng không pải là bí mật gì.", ý nàng là trà trộn vào quá đơn giản.
"Cô cho rằng là fan làm?" Chúc Xuyên hỏi.
Vưu Bồng cẩn thận suy nghĩ: "Em thấy không còn khả năng nào khác, thật ra lý lịch của Từ Ngôn rất sạch sẽ, trước khi bị Dương Tích đánh dấu, cậu ấy chưa từng có quan hệ tình cảm, tính tình mềm mỏng lại có tiền, chắc sẽ không gây thù chuốc oán với người khác, hối hận lớn nhất có lẽ là trở thành omega của Dương Tích."
"Được, cô lo cho Từ Ngôn trước đi, có gì cần thì gọi cho tôi." Chúc Xuyên nói xong dừng một chút, cho cô một số điện thoại khác, "Cô cũng có thể gọi cho Bạc Hành Trạch."
Tối qua Chúc Xuyên được bế vào phòng, bây giờ hắn không tìm thấy dép nên đi chân đất ra ngoài.
Nghe được trong phòng làm việc tiếng nói, hắn mở cửa đi vào, ngáp một cái nói: "Anh bao giờ thì... Ôi mẹ ơi!"
Nghiêm Huyền: "Ờm...thầy Chúc...Chào buổi chiều."
Chúc Xuyên quay người ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, Bạc Hành Trạch nói với Nghiêm Huyền: "Cô về công ty trước đi, bên phía Lục tổng có tiến triển gì thì báo cho tôi biết, chuyện này xử lý càng sớm càng tốt. "
"Tôi hiểu rồi."
Bạc Hành Trạch tính toán thời gian, "Số liệu của Diệp Minh Lễ ngày mốt sẽ có, lấy được rồi anh sẽ sắp xếp người báo cảnh sát tất cả những dự án mà Chúc Xuyên tham gia mấy năm qua."
Nghiêm Huyền có chút không đồng ý, "Không phải là quá mạo hiểm sao? Ngài Chúc mấy năm nay đều dính vào không ít chuyện không rõ ràng, chuyện này nếu không cứu được sẽ càng đẩy anh ấy vào tình huống khó khăn?"
Bạc Hành Trạch nói: "Tôi sẽ không để mũi tên đi chệch hướng."
**
Chúc Xuyên ở nhà một tuần, trong thời gian đó hắn tranh thủ đến thăm Từ Ngôn một lần, sau khi xác định cậu không sao thì hắn được đưa về nhà.
Bất kể hắn làm gì, nó đều ở dưới quyền kiểm soát của anh, bị anh "cầm tù" mọi việc.
Khi còn học trung học, chỉ có lúc nào anh không chịu được vì hắn cứ cuốn lấy nên mới lau mặt cho hắn, bây giờ anh chủ động giúp hắn rửa: "Em thừa nhận mình là bệnh nhân, nhưng em cũng không phải là người thực vật, anh để em tự làm có được không?"
"Không được."
Chúc Xuyên xoay người ôm lấy cổ anh, "Hôm nay em đến bệnh viện, bác sĩ Từ bảo em đến kiểm tra. Còn Từ Ngôn hôm nay cũng xuất viện, anh có đi không?"
"Đi."
"Công ty của anh không phải còn có việc phải xử lý sao? Anh có thể rảnh rỗi như thế? Huống chi, giờ là cuối năm, khoảng thời gian này mẹ em sẽ thường xuyên ở công ty, mà anh lại rảnh rỗi như vậy?"
Bạc Hành Trạch đưa tay ấn vào khóe mắt hắn, không trả lời mà lại hỏi: "Buổi tối em về không?"
"Về chứ, không về thì em đi đâu? Từ nay về sau, trừ khi đi công tác, nếu không sẽ không ở bên ngoài qua đêm, có qua đêm bên ngoài cũng qua đêm với anh, được không?" Chúc Xuyên ngẩng đầu hôn anh, "Ngoan, em sẽ không rời bỏ anh lần nữa."
"Được."
Mặc dù Bạc Hành Trạch không muốn để hắn ra khỏi tầm mắt, nhưng anh còn có nhiều việc quan trọng hơn đang chờ.
Trong khoảng thời gian này, mọi thứ gần như xong xuôi, chuyển nhượng vốn cổ phần đều đã hoàn thành, cuối cùng chỉ còn lại tự cho mình một đao mà thôi.
"À đúng rồi, em tìm cho anh một tài xế, sau này anh đừng có lái xe không thì sớm muộn gì em cũng thành góa." Chúc Xuyên đang rửa mặt, chỉ chỉ điện thoại, "Anh xem wechat trước, em vừa nói chuyện với cậu ấy xong, chắc sắp đến rồi."
Bạc Hành Trạch im lặng một lúc.
Chuông cửa vang lên, một thanh niên đứng ở cửa, vội vàng gọi "Anh Bạc".
Chúc Xuyên nói: "Từ giờ trở đi, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả các chuyến đi của anh Bạc, tiền lương tôi trả. Yên tâm đi ngày lễ hay cuối năm đều có quà, nếu anh ấy tăng ca thì tăng lương gấp ba cho cậu."
"Cám ơn anh."
Chúc Xuyên vỗ vai Bạc Hành Trạch, "Tiểu Lý cũng đến rồi, anh đi làm đi, đến bệnh viện rồi em gọi cho anh."
Bạc Hành Trạch cúi đầu hôn hắn, đề nghị: "Tối nay anh ngủ ở phòng làm việc."
Chúc Xuyên kinh ngạc.
Sau kỳ mẫn cảm Bạc Hành Trạch thanh tâm quả dục rồi à?
Tai Bạc Hành Trạch đỏ ửng, anh vẫn không quen nói mấy chuyện vợ chồng trước mặt người ngoài, ghé vào tai hắn thì thầm: "Anh sợ ngủ với em anh không nhịn được, chờ em khỏe lại..."
Chúc Xuyên mỉm cười: "Tin em, anh không nhịn không được, nếu không một tháng tới anh đừng nghĩ đến chuyện vào phòng."
Bạc Hành Trạch buông tay, "Hẹn gặp lại."
Chúc Xuyên nghe không rõ hỏi lại cái gì, nhưng anh đã quay người đi ra ngoài nên không hỏi nữa chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Tiểu Lý cười, Chúc Xuyên ném chìa khóa xe cho cậu, "Đừng học thói xấu này của anh Bạc." Bạc Hành Trạch đi phía trước, lông mày nhíu lại.
Hai ngày sau kỳ mẫn cảm Bạc Hành Trạch đã gần như tỉnh táo, có lẽ là xác nhận Chúc Xuyên không không lừa anh nên đã bình tĩnh hơn, cũng có thể là do hắn bị thương quá nặng nên động tác nhẹ nhàng hơn.
Nếu hỏi hắn hai tuần nay hắn trải qua cái gì thì câu trả lời là hắn nói ra bất kì chữ nào cũng sẽ bị nhốt lại.
"Không có đất cày xấu chỉ có trâu bò không đủ chăm chỉ." Chúc Xuyên nhìn Tiểu Lý lái xe đi, sau đó lên xe đi về phía Diêm Thượng Nguyệt.
Hôm đó Bạc Hành Trạch không nể mặt Phó Tứ, bây giờ không biết thế nào, lúc hắn vừa lên xe có người gõ cửa kính, hắn xuống xe thì nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát.
"Ngài là Chúc Xuyên? Mời đi với chúng tôi."
"Vâng, nhưng tôi có thể hỏi có chuyện gì trước được không?" Chúc Xuyên xuống xe, lười biếng dựa vào thân xe.
"Sáng nay chúng tôi nhận được báo cáo Dịch Hiền bị thương nặng, đồng thời cũng nhận được báo cáo rằng anh bị nghi ngờ hỗ trợ nhiều dự án nghiên cứu bất hợp pháp, và..."
Nghe từng chữ thì Chúc Xuyên hiểu nhưng ghép chúng lại thì không thể hiểu nổi, hắn hỗ trợ nghiên cứu dự án phi pháp bao giờ?
"Các anh có thể nói cụ thể một chút là công ty nào không?"
"Đến đó sẽ biết."
Chúc Xuyên không phản kháng, ngược lại còn đưa tay hỏi có cần còng tay để không cho hắn chạy thoát không khiến hai viên cảnh sát câm nín, "Hiện tại tôi chỉ mang các anh về hợp tác điều tra thôi, không phải bắt giữ."
Chúc Xuyên lên xe cảnh sát, lúc này là lúc tắc đường nhất vào buổi trưa, vừa lên đường lớn đã không đi nổi.
"Trước đây tôi chưa từng ngồi xe cảnh sát, tại sao mấy xe phía trước không nhường đường cho các anh vậy."
"Cậu còn tự hào? Xe cảnh sát cũng không thể ảnh hưởng quyền công dân." Viên cảnh sát trẻ tuổi liếc hắn một cái, hừ một tiếng: "Nhưng cậu yên tâm, rất nhanh thôi cậu sẽ có một chỗ ngồi riêng, một mình một chỗ."
Chúc Xuyên biết ý của anh ta, "Không thể nào, tôi là công dân tuân thủ pháp luật hạng nhất."
**
Ánh sáng trong phòng điều tra tối mờ, có lẽ là để tạo cảm giác căng thẳng, chỉ để lại một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt trên bàn.
"Đây là tất cả những dự án anh đã đầu tư ở Bình Châu, xem có thiếu thứ gì không."
Chúc Xuyên cầm lên xem qua, cười tủm tỉm ném trở lại trên bàn, "Cảnh sát, nhiều tiền không phải là phạm pháp mà?"
"Nhiều tiền đương nhiên không phạm pháp, nhưng trong số đó có hai dự án liên quan đến thuốc cấm phi pháp, hai dự án đó mới bị xét xử hôm qua. Còn dự án này, gây quỹ bất hợp pháp cho phúc lợi cộng đồng."
Một tài liệu khác đã được đưa ra.
Chúc Xuyên liếc qua, sau đó vội vã cầm lên, "Dự án này bị điều tra khi nào?"
Đây là dự án anh cùng Liêu Nhất Thành và Bạc Hành Trạch hợp tác! Tại sao mới bắt đầu nghiên cứu và phát triển chưa đầy một tuần đã bị điều tra rồi?
Viên cảnh sát còn tưởng rằng hắn thừa nhận, cho nên hừ một tiếng, "Vì lợi ích cá nhân mà không thèm quan tâm đến đạo đức, loại dự án thế này cần phải có người hỗ trợ, cậu có chắc là người thân cậu sẽ không liên quan đến thứ này sao!"
"Tôi hỏi điều tra khi nào!" Chúc Xuyên trầm giọng hỏi.
Viên cảnh sát cau mày, "Ồn ào cái gì! Tôi đang hỏi cậu sao lại đầu tư cái dự án này, dám nghiên cứu loại dự án như thế có phải là có mạng lưới tiêu thụ rồi không? Không nói cũng không sao, hai đối tác khác của cậu đến rồi, không chối được đâu."
Chúc Xuyên đang suy nghĩ miên man, điện thoại đột nhiên vang lên, vừa định bắt máy đã bị tên cảnh sát giật lại, tắt đi.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy chữ Viễn Ca.
Hai chữ này như khai sáng cho hắn, hắn nhanh chóng kết nối mọi thứ lại với nhau, đầu tiên là có người chụp ảnh Dương Tích đánh dấu Từ Ngôn, để cứu Dương Tích, hắn đồng ý với cho Dịch Hiên và gặp được Liêu Nhất Thành.
Ngay từ đầu đã có người ở sau giật dây?
Tất cả những dự án có liên quan đều được Dịch Hiền hoàn thành thông qua hắn, cậu ta không có năng lực lắm, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt.
Cái này có lẽ không liên quan đến cậu ta lắm.
Bạc Hành Trạch đột nhiên tới tham gia hạng mục này, lần trước gặp mặt Nghiêm Huyền tỏ ra chán ghét Liêu Nhất Thành, chẳng lẽ là gã?
Hạng mục này là ba bên cùng hợp tác, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, đầu óc gã ta có vấn đề à?
💜💜💜💜💜💜