“Bệnh cũ rồi, tháng nào cũng phải uống hơn 8000 tệ tiền thuốc, còn không làm nổi việc nặng nhọc, nhà nghèo mà mắc bệnh nhà giàu.” Ông Thẩm lắc đầu than thở.

Lúc này bà Thẩm cũng bước ra từ phòng bếp.

“Lâm Mộc? Sao cháu lại chạy tới tận đây?” Bà Thẩm ngạc nhiên hỏi, sau đó gương mặt bỗng lộ vẻ không vui.

Hồi bé, thi thoảng Thẩm Tịch Dương lại đưa Lâm Mộc tới nhà bà ta ăn cơm.

Nhưng bà Thẩm không thích gặp Lâm Mộc, dù sao ngày ấy Lâm Mộc cũng là con cái trong gia đình nghèo nhất thôn.

“Mẹ, cậu ấy tới Ninh Đô có chút việc, con thấy cậu ấy không có chỗ ở nên đưa về nhà mình.” Thẩm Tịch Dương giải thích.

“Lâm Mộc, giờ cháu làm công việc gì? Đúng rồi, cháu đi loại xe gì thế?” bà Thẩm nhìn Lâm Mộc hỏi.

“Trước mắt cháu không đi làm, nhưng nhà cháu có công ty kinh doanh, cháu lái chiếc Jetta.” Lâm Mộc đáp.

Bà Thẩm nghe vậy thì lắc đầu nói: “Lái Jetta thì việc kinh doanh nhà cháu cũng chẳng ra sao gì, hôm nay cho cháu ngủ nhờ một đêm, làm xong việc ở Ninh Đô thì cháu đừng tới nữa.”

Sau đó bà ta nhìn Thẩm Tịch Dương: “Dương Dương, hồi nãy giám đốc của con gọi điện báo cho mẹ là con tắt nguồn điện thoại, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Ừm...di động của con hết pin.” Thẩm Tịch Dương ấp úng nói.

“Giám đốc con nói hôm nay bàn chuyện hợp tác với giám đốc của tập đoàn Hoằng Kiến.

Kết quả là con bỗng nhiên chạy mất, đứa trẻ ngốc nghếch này, sao con có thể làm như vậy với một khách hàng lớn chứ.” Bà Thẩm nghiêm mặt chất vấn.

Sau đó bà ta nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, không phải cậu làm loạn chứ?”

Thẩm Tịch Dương cuống quýt nói: “Mẹ, không phải do cậu ấy! Giám đốc Hoằng Kiến cứ chuốc rượu, con không chịu nổi nên bỏ đi mất.”

Lâm Mộc ngẩn người.

Bao năm trôi qua cô ấy vẫn như vậy.

Thuở ấu thơ, mỗi khi anh phạm lỗi gì, Thẩm Tịch Dương đều nhận lỗi về phần mình.

“Dương Dương, mẹ nghe giám đốc của con nói, vị giám đốc của tập đoàn Hoằng Kiến là con trai chủ tịch, cậu ta đang theo đuổi con đó, con phải nắm chắc trái tim chàng trai ưu tú này nha.” Bà Thẩm giáo huấn.

“Mẹ, con biết chút chuyện của anh ta, anh ta thay người yêu như thay áo, cho dù anh ta theo đuổi con thì cũng chỉ là chơi bời thôi, loại đàn ông như vậy con không thể tin tưởng được.” Thẩm Tịch Dương nghiêm túc nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lỡ như lần này cậu ta thật lòng với con thì sao, đây là cơ hội để con thay đổi vận mệnh, nói sao cũng nên thử chứ.” Bà Thẩm cũng nghiêm túc nói.

“Dì Thẩm, thực ra lúc trước cháu dẫn chị Dương Dương đi, chị ấy uống nhiều như vậy, còn không đưa đi thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.” Lâm Mộc nói.

Trước đây Thẩm Tịch Dương luôn che chở cho Lâm Mộc, bây giờ sao anh có thể tiếp tục để cô ấy đứng ra chịu tội thay?

“Cháu...!tôi biết ngay là cháu làm loạn mà.” Mặt bà Thẩm bỗng biến sắc.

Ông Thẩm nói: “Vợ ơi, bà đừng ầm ĩ lên nữa, Lâm Mộc chỉ muốn tốt cho Dương Dương thôi.”

“Ông thì biết cái gì?” bà Thẩm trừng mắt với ông Thẩm.

Sau đó bà ta nhìn Thẩm Tịch Dương: “Dương Dương, ngày mai con chăm chỉ đi làm rồi xin lỗi vị giám đốc tập đoàn Hoằng Kiến kia.”

“Vâng.” Thẩm Tịch Dương chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.

“Còn cháu, hôm nay tôi cho cháu ở nhờ một đêm, xong việc thì về Kim Châu của cháu đi.” Bà Thẩm nói xong bèn quay người đi vào phòng bếp.

“Lâm Mộc, khiến cháu chê cười rồi, mau ngồi đi.” Ông Thẩm lộ vẻ ái ngại.

“Không sao ạ.” Lâm Mộc cười đáp.

Lâm Mộc hiểu được nỗi lòng của bà Thẩm, dù sao ông Thẩm quanh năm suốt tháng cần uống thuốc, lại không làm được việc nặng, bà ta muốn Thẩm Tịch Dương thân thiết với người giàu cũng chẳng có gì là lạ...!
....!
Núi tuyết Tịch Lĩnh.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng viền vàng, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, thở đều, mặc cho gió tuyết tạt vào người.

Một lão giả tóc bạc trắng nhẹ nhàng đi tới: “Chưởng môn.”

“Chuyện gì thế?” Người đàn ông trung niên vẫn nhắm mắt.

Hiển nhiên, Người đàn ông trung niên này chính là Chưởng môn của Tuyết Sơn Phái.

“Ông cụ Tôn ở Giang Nam mới liên lạc với chúng ta, ông cụ nói người nhà họ Tôn bị người ta diệt sạch ngay tại trang viên của họ, hung thủ là một tu sĩ tên Lâm Mộc.”

Lão già tóc bạc kính cẩn bẩm báo.

Lão già tóc bạc nói tiếp: “Ông cụ Tôn hi vọng chúng ta có thể ra tay giúp đỡ, xử lý tên nhóc Lâm Mộc kia, báo thù cho nhà họ Tôn.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, chủ nhân Kim Trì Quan luôn bảo hộ cho nhà họ Tôn nhỉ? Sao Ông cụ Tôn không tìm Vũ Quán chủ? ” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhắm mắt nói.

“Ông cụ Tôn nói ông cụ không liên lạc được với Quán chủ Kim Trì Quan, chỉ e Vũ Quán chủ cũng không phải đối thủ của Lâm Mộc kia.” Lão già tóc bạc nói.

“Ồ.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái kinh ngạc mở mắt ra.

Tuy Chưởng môn Tuyết Sơn Phái không coi bản lĩnh của Vũ Quán chủ ra gì, nhưng dẫu sao người đó cũng có tu vi Linh Ý Cảnh.

Một người mà ông ta chưa từng nghe đến danh tiếng lại có thể đánh thắng Quán chủ Kim Trì Quan, điều này khiến ông ta không khỏi kinh ngạc.

“Thế tên Lâm Mộc kia có gốc gác gì? Ta chưa từng nghe tới cái tên này trong các môn phái ẩn dật ở Giang Nam.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

“Ta cũng chưa từng nghe thấy cái tên này trong giới tu hành Giang Nam, Ông cụ Tôn nói trước đây Lâm Mộc là một thiếu gia nhà giàu ở Kim Châu, không rõ vì sao cậu ta lại trở thành Tu hành Giả.” Tứ Trưởng lão nói.

“Nói vậy thì, cậu ta trúng vận may lớn, nhặt được cơ duyên từ một người tu hành tự do ở nơi nào đó, Tứ Trưởng lão, ông đích thân xuống núi giải quyết thằng nhóc này nhé.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói xong lại nhắm mắt lần nữa.

Đây chẳng phải chuyện to tát gì đối với Tuyết Sơn Phái.

“Tuân mệnh.” Lão già tóc bạc nhận lệnh.

“Ngoài ra, trước khi giết cậu ta thì tra tấn rồi hỏi cung xem cậu ta nhặt được cơ duyên này từ đâu.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

“Rõ.” Lão già tóc bạc đáp.

...!
Lâm Mộc dùng cơm ở nhà Thẩm Tịch Dương xong thì ngủ ở phòng khách.

Giới kinh doanh Ninh Đô đêm nay đã nổi sóng gió.

Nhãn Kính Xà tung tin tức mà Lâm Mộc dặn dò ra khắp giới kinh doanh Ninh Đô, kẻ diệt cả nhà họ Tôn muốn thông qua Mai Tổng để thôn tính mọi mối làm ăn cùng sản nghiệp của nhà họ Tôn.

Sau khi nhà họ Tôn bị diệt, rất nhiều công ty và tập đoàn đã bắt đầu thực hiện kế hoạch cướp mối làm ăn của nhà họ Tôn.

Tin tức này vừa tung ra đã như gáo nước lạnh dội tắt suy nghĩ kinh doanh đang bừng cháy của các ông chủ ở Ninh Đô.

Mạnh như nhà họ Tôn còn bị diệt nữa là, sao bọn họ dám làm trái mong muốn của kẻ thần bí này?

Bọn họ chỉ cảm khái, Mai Tổng nhặt được món hời lớn rồi, chẳng ngờ ông ta lại có thể hợp tác với nhân vật thần bí này.

Chỉ e sau khi nuốt trọn 1 bữa ăn quá thịnh soạn, Mai Tổng không chỉ đứng thứ 8 trong bảng xếp hạng phú hào Giang Nam, mà tiến lên vị trí 5 người giàu nhất Giang Nam cũng chẳng có gì phải nghi ngờ.

Thậm chí nhảy một bước lên danh sách 3 người giàu nhất cũng nên!

....!
Ngày hôm sau, Lâm Mộc theo Thẩm Tịch Dương ra ngoài.

Dưới lầu.

“Chị Dương Dương, em đưa chị tới công ty trước nhé.” Lâm Mộc kéo cửa xe Jetta ra..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play