Trong phòng bao chỉ còn hai người Lâm Mộc và Phàm Thiệu.  

<

“Thanh tra Lâm, anh sẽ không so đo tính toán chuyện này với tôi chứ?” Phàm Thiệu cũng căng thẳng hỏi.  



Lâm Mộc cười nói: “Phàm Đạo hữu, ông lo lắng như vậy làm gì? Chúng ta là chỗ quen biết, khi trước ông còn giúp tôi bảo vệ em gái và Trần Uyển Nhi, tôi còn nợ ân tình của ông đấy, sao có thể so đo chút chuyện nhỏ này với ông chứ?”   

Nghe Lâm Mộc nói vậy, Phàm Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Trong lòng Phàm Thiệu chợt thấy vui mừng, bởi vì Lâm Mộc vẫn nhớ ân tình của ông ta!  

“Phàm Đạo hữu, đừng đứng đấy nữa, mau ngồi đi, hồi nãy tôi vừa gọi món và rượu, vừa hay chúng ta gặp nhau, uống cùng tôi vài ly rồi ôn chút chuyện cũ nhé.” Lâm Mộc mỉm cười.  

“Vâng vâng!” Phàm Thiệu mặt mày tươi tắn, cuống quýt ngồi xuống bên cạnh.  

“Thanh tra Lâm, khi gặp anh ở Thành phố Thân Giang tôi đã biết tiền đồ của anh vô cùng xán lạn, thế nhưng chẳng ngờ anh lên Thanh tra viên nhanh như vậy! Anh lợi hại quá!” Phàm Thiệu giơ ngón cái.  

“Phàm Đạo hữu, ông đừng tâng bốc tôi nữa, bây giờ ông đang làm gì ở Thành phố Bình Phụng?” Lâm Mộc hỏi.  

“Thành phố an toàn Bình Phụng được chia làm chín khu vực, tôi phụ trách những việc cực nhọc cơ bản như đảm bảo trị an trong một khu vực thôi.” Phàm Thiệu cảm khái nói.  

Sau đó ông ta nhìn Lâm Mộc đầy vẻ mong chờ: “Thanh tra Lâm, giờ thân phận của anh không tầm thường, có cơ hội thì anh nhớ giúp đỡ dìu dắt tôi nhé!”  

“Được, có cơ hội tôi nhất định giúp ông!” Lâm Mộc đáp.  

Dù sao khi trước Phàm Thiệu cũng giúp đỡ anh. Đương nhiên anh sẽ báo đáp người có ơn với mình.  

Rượu và đồ nhanh chóng được bưng lên.  

Lâm Mộc vừa uống rượu vừa nghe Phàm Thiệu kể chút chuyện trong Thành phố Bình Phụng.  

Dùng cơm xong, Phàm Thiệu chủ động đề nghị dẫn Lâm Mộc đi dạo quanh thành phố.  

Vừa hay Lâm Mộc cũng đang chờ Sư huynh nên đồng ý.  

Thành phố Bình Phụng từng là thành phố đầu tiên trong cuộc đại chiến dọn dẹp kiểm kê mà Lâm Mộc tham gia, cho nên anh chẳng mấy xa lạ với nơi này.  

Khi trước Lâm Mộc cùng Sư huynh và La Văn Thành giao chiến với hơn vạn Thể biến dị trong khu công nghiệp  Thành phố Bình Phụng, sau đó còn tiếp nhận phỏng vấn.  

Phàm Thiệu dẫn Lâm Mộc tới khu vực ông ta phụ trách đảm bảo trị an.  

Lâm Mộc phát hiện ra  Bình Phụng đang xây dựng rất nhiều tòa nhà chọc trời, xem ra thành phố này sẽ là nơi ở lâu dài cho vô số người dân.  

Lúc này Lâm Mộc và Phàm Thiệu đi bộ qua cổng một công trường.  

Một nhóm công nhân đang ăn cơm và tán gẫu bên ngoài công trường.  

Là một tu sĩ Linh Phách Cảnh, đương nhiên Lâm Mộc có thính giác nhạy bén hơn người thường, dễ dàng nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện.  

Anh chợt khựng bước vì nội dung nghe được.  

Chủ đề có liên quan tới Quang Minh Hội.  

“Nghe nói nhiều quốc gia trên thế giới dựa vào sự giúp đỡ của Quang Minh Hội cùng vũ khí đặc biệt của tổ chức này đã tiêu diệt hiệu quả Thể biến dị, còn xây dựng được không ít khu vực an toàn.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play