*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ trong chốc lát, Liễu Vô Song đã bị Lâm Mộc đánh cho ngã nhào xuống sàn võ đài.  

<

“Vẫn thua, Lâm Mộc có thể đánh bại Liễu Vô Song hai lần liên tiếp, chứng tỏ chiến thắng khi trước của cậu ta chẳng phải ăn may, mà hoàn toàn dựa vào thực lực mạnh mẽ!”  



Các thành viên liên minh vây xem thổn thức cảm khái.  

Trên võ đài.  

“Bây giờ anh đã phục chưa? Còn không phục thì chúng ta lại tiếp tục!” Thất Tinh Đao của Lâm Mộc lơ lửng trên đầu Liễu Vô Song.  

Liễu Vô Song bất lực nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn câm nín.  

Hiển nhiên, Liễu Vô Song lựa chọn nhận thua, anh ta nào còn tự tin mà đấu tiếp.  

Khi mới giao đấu, Liễu Vô Song chiếm thế thượng phong trước, ấy nhưng Lâm Mộc bỗng nhiên bạo phát rồi chiến thắng, Liễu Vô Song còn nghĩ Lâm Mộc chỉ bạo phát nhất thời, có lẽ không thể duy trì trong thời gian dài.  

Sau lần giao chiến thứ hai này, ảo tưởng của Liễu Vô Song đã hoàn toàn tan vỡ.  

Anh ta không thể không chấp nhận sự thật phũ phàng là Lâm Mộc đã đánh bại anh ta.  

Lâm Mộc nói: “Liễu Vô Song, chỉ luận thực lực, tôi thật lòng khâm phục anh, kiếm pháp của anh rất đặc biệt.”  

“Tiếc thay anh một mực xem thường tôi, bênh vực Cao Thạch và Thanh tra Lỗ. Có điều anh yên tâm, Lâm Mộc tôi chẳng phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, sau lần giao đấu này, ân oán giữa chúng ta hoàn toàn chấm dứt.”   

Nói rồi Lâm Mộc dứt khoát xuống đài.  

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Mộc, Liễu Vô Song hoàn toàn ngẩn người.  

Anh ta khó lòng chấp nhận kết quả này.  

Nhưng anh ta buộc phải đối mặt với hiện thực.  

“Lâm Mộc thắng!”  

“Chúc mừng Lâm Mộc tiến lên vị trí thứ nhất trên Bảng Chiến Thần!” Giọng nói của Trọng tài phân xử vang vọng Thượng Võ Các.  

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người Lâm Mộc, lúc này đây, anh trở nên thật sáng chói.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play