Sau khi máy bay hạ cánh ở Ninh Đô, Lâm Mộc lại lái xe về Đạo quán Ngọa Long.  

<

Đạo quán Ngọa Long.  



Vừa bước vào đình viện, một bóng hình yêu kiều đã lọt vào mắt Lâm Mộc.  

Trần Uyển Nhi đang ở trong sân.  

“Lâm Mộc, anh về rồi à?” Thấy Lâm Mộc, cô nàng vừa kích động vừa vui mừng.  

“Thấy tôi vui thế này ư? Sao, nhớ tôi à?” Lâm Mộc nói đùa.  

Trần Uyển Nhi trừng mắt thỏ: “Bớt tưởng bở đi nha, tôi ngày ngày ngồi ở đây tu luyện, cảm thấy cô độc nên thấy anh mới vui mừng thế đó.”   

Lâm Mộc lắc đầu cảm khái: “Khi trước cô cứ đòi tu luyện, tôi đã nói tu luyện vừa khô khan lại cô độc, giờ cô biết khổ chưa nào?”   

Trần Uyển Nhi mau mắn vặc lại: “Lâm Mộc, tôi chỉ nói vậy chứ đâu muốn từ bỏ, tôi chẳng hề hối hận với quyết định đi lên con đường tu luyện của mình!”   

“Đúng rồi Uyển Nhi, tiến độ tu luyện của cô thế nào, bây giờ đạt cảnh giới gì rồi?” Lâm Mộc tò mò hỏi.  

“Khai Linh Cảnh đỉnh phong, giờ cần phải đột phá cảnh giới này mới có thể lên cảnh giới  khác.” Trần Uyển Nhi đáp.  

“Gì cơ? Cô lên tới Khai Linh Cảnh đỉnh phong rồi ư? Nhanh vậy sao?” Lâm Mộc giật thót.  

Đùa cái kiểu gì vậy, khi trước anh tu luyện năm năm ròng ở Đạo quán Ngọa Long, khi xuống núi mới chỉ là Khai Linh Cảnh đỉnh phong nhé.  

Vậy mà Trần Uyển Nhi vèo một cái đã lên tới cảnh giới này rồi ư?   

Trần Uyển Nhi bụm miệng cười: “Lâm Mộc, còn không phải nhờ phúc của anh sao, may mà khi trước anh cho tôi thảo dược nên tốc độ nâng cao cảnh giới của tôi mới nhanh tới chóng mặt vậy đó!”   

“Ừm, cũng đúng.” Lâm Mộc toét miệng cười.  

Lần trước về thăm Đạo quán Ngọa Long, Lâm Mộc tặng Trần Uyển Nhi một nhành dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm. Mà cảnh giới khi đó của Trần Uyển Nhi không cao, cho nên Linh khí trong nhành dược liệu kia đủ để cô nàng nâng cao vài cảnh giới nhỏ một cách nhanh chóng.  

Dù sao phục dùng nhành dược liệu kia cũng rất có hiệu quả với cảnh giới thấp.  

Ngày ấy Lâm Mộc phải tu luyện năm năm mới lên được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, bởi vì anh chỉ dựa vào việc khổ luyện tích lũy mỗi ngày để nâng cao cảnh giới, hoàn toàn không có đường tắt như bây giờ.  

Thời đại mạt pháp trước kia, linh khí không dồi dào, quá trình nâng cao cảnh giới chậm chạp vô cùng.  

Trần Uyển Nhi bước tới cạnh Lâm Mộc: “Sư phụ kêu tôi một thời gian nữa gia nhập Liên Minh võ quán, sau đó tiếp nhận bồi dưỡng và rèn luyện để được chọn vào Tổng bộ của Liên minh.”  

“Thật sao? Vậy cô cố gắng nha, có lẽ sau này chúng ta có thể gặp nhau ở Tổng bộ của Liên minh.”   

“Ừm, tôi cũng muốn vậy đó!” Trần Uyển Nhi nở nụ cười xinh đẹp.  

Lâm Mộc nghiêm túc nói: “Uyển Nhi, đại nạn bạo phát, thời đại này vừa tốt lại vừa xấu đối với Tu hành Giả, bởi vì thời đại này nghiên cứu thành công Huyết Tinh – sản phẩm giúp Tu hành Giả nâng cao cảnh giới rất nhanh, vừa hay cô bước lên con đường tu luyện khi thời đại có nhiều biến chuyển, cho nên tốc độ tu luyện của cô có thể nhanh hơn những tu sĩ khi trước rất nhiều.”   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play