Lâm Mộc có thể thu được một thanh bảo đao có thể coi như là vớ bở bởi dù sao thì vị trí cất giấu bảo đao cũng rất đặc biệt, người bình thường sẽ không thể ngờ tới.  

Có thu hoạch như vậy Lâm Mộc đã khá hài lòng, dù sao đây cũng là di tích sơ cấp đã bị thăm dò toàn diện, ngay từ ban đầu Lâm Mộc đã không ôm nhiều kỳ vọng rằng sẽ có thu hoạch phong phú gì.  

Loading...

Huống chi có thể tham ngộ những hình ảnh trong đầu kia cũng xem như là một thu hoạch lớn rồi.  



Những thứ này đã vượt qua mong chờ ban đầu của Lâm Mộc.  

Về phần nhứng người khác có thu hoạch đặc biệt gì khi thăm dò di tích Lạc Thần Cốc hay không thì Lâm Mộc không biết, chẳng qua anh đoán là cũng không ai có thu hoạch đặc biệt gì.  

Toàn bộ Lạc Thần Cốc vô cùng lớn, lúc này Lâm Mộc và Lăng Hiên đang đứng cạnh một dòng suối nhỏ trong Lạc Thần Cốc.  

“Người anh em Lâm Mộc, chúng ta thăm dò lâu như vậy nhưng đều không có phát hiện đặc biệt nào, xem ra để tìm thấy cơ duyên trong Lạc Thần Cốc là một chuyện rất khó.” Lăng Hiên cảm thán.  

“Chuyện này rất bình thường, dù sao cũng là di tích đã bị thăm dò toàn diện, nếu có thể dễ dàng gặp được cơ duyên thì đã sớm bị người ta lấy đi rồi.” Lâm Mộc nói.  

Lăng Hiên tò mò nhìn Lâm Mộc: “Người anh em Lâm Mộc, cậu có thể tiết lộ cho tôi biết trong chỗ sâu của Đoạn Đầu Nhai có gì được hay không? Đương nhiên nếu cậu cảm thấy không thể tiết lộ thì không cần nói cho tôi cũng được.”  

Lăng Hiên hiển nhiên cũng vô cùng muốn biết.  

Chỉ là lúc trước ở Đoạn Đầu Nhai còn có những người khác, Lăng Hiên không tiện mở mồm.  

Lâm Mộc vừa cười vừa nói: “Đây cũng không phải bí mật lớn gì, bên trong có càng nhiều vết tích của đao kiếm, hơn nữa những vết tích này càng thêm khoa trương, ngoài cái đó ra còn không ngừng truyền tới âm thanh lưỡi mác va chạm nhau một cách kịch liệt, quả thực có tác dụng chấn nhiếp linh hồn con người, khiến con người ta cảm thấy khó chịu, đây chính là tình hình bên trong.”  

Lăng Hiên bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là thế, xem ra bên trong quả thực rất nguy hiểm, thảo nào bị liệt vào cấm khu.”  

“Lâm Mộc, thật khéo quá, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này.”  

Một giọng nói đột nhiên vang lên.  

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, người tới chính là Cao Thạch và Thanh tra Lỗ.  

“Lăng Hiên, chúng ta đi thôi.”  

Lâm Mộc không thèm để ý đến hai người kia.  

“Lâm Mộc, sao phải vội vã rời đi như vậy?” Cao Thạch lập tức tiến lên cản Lâm Mộc lại.  

“Cao Thạch, anh có ý gì?” Lâm Mộc nhướng mày.  

“Vừa hay chung quanh không có ai, muốn vui đùa với cậu một chút.” Cao Thạch da cười thịt không cười.  

Lâm Mộc nghe anh ta nói vậy thì trong lòng lập tức hiểu ra vài phần.  

Lai giả bất thiện!  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

“Sao nào, muốn ra tay với tôi?” Lâm Mộc lạnh lùng hỏi.  

“Nói chuẩn xác thì, là giáo huấn cậu một chút! Dù sao người như cậu rất là thiếu dạy bảo!” Trên mặt Cao Thạch vẫn treo nụ cười như cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play