“Không thể tiếp tục nán lại nơi này, mình phải nhanh chóng rời đi!” Quyết định xong, Lâm Mộc sải bước ra khỏi cấm khu.  

Linh hồn của anh đã đau đớn tới cùng cực rồi, hơn nữa đồ vật có giá trị đã về tay, anh không còn lý do gì phải lưu lại nơi này.  

..  



Lối vào cấm khu.  

Các thành viên trong Đoàn thám hiểm vẫn đứng trước Đoạn Đầu Nhai để tham ngộ vết tích.  

“Đã hai giờ đồng hồ rồi, Lâm Mộc kia vẫn chưa ra?”  

“Tôi còn tưởng cậu ta vào trong phát hiện ra nguy hiểm thì nhanh chóng đi ra cơ, nào ngờ lâu vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu!”   

“Lẽ nào cậu ta bỏ mạng trong đó rồi?”  

Đám người rỉ tai bàn tán.  

Họ không thể đoán định chính xác mức độ nguy hiểm ở nơi sâu trong cấm khu.  

Nhưng họ đều hiểu, nếu liên minh đã phân chia thành cấm khu thì vào trong đó tất gặp nguy hiểm tới tính mạng.  

Lâm Mộc vào trong lâu đến vậy, điều đầu tiên các thành viên trong đoàn nghĩ tới đương nhiên là Lâm Mộc lành ít dữ nhiều rồi.  

Lăng Hiên than vắn thở dài: “Ôi, người anh em Lâm Mộc quá bốc đồng!”   

Nơi này có từ trường gây ảnh hưởng, Lăng Hiên chẳng thể thông qua Di động Liên minh liên lạc với Lâm Mộc, không biết Lâm Mộc còn sống hay đã chết!  

Cao Thạch cười nói: “Tôi nghĩ có đến chín phần cậu ta bỏ mạng trong đó rồi, đúng là tên ngốc, chỉ vì một vạn Liên minh tệ của tôi mà chạy vào cấm khu thật!”   

Trâu Ngưng Vũ không vui nói: “Cao Thạch, anh đừng có vui sướng khi người gặp họa nữa, dù sao Lâm Mộc cũng là một nhân tài, thời buổi loạn lạc này, liên minh thiếu hụt người tài, ai cũng là một phần tử của liên minh, nên đoàn kết mới phải. Anh gài bẫy hại chết một nhân vật xuất sắc của liên minh thì đáng khoe khoang lắm hả?”   

Trâu Ngưng Vũ cũng hiểu rõ, Lâm Mộc vào trong lâu như vậy mà chưa ra ngoài thì có đến tám phần là lành ít dữ nhiều.  

Cao Thạch cười khinh miệt: “Trâu đại mỹ nữ, khi trước cô xông lên khuyên lơn Lâm Mộc, cậu ta có thèm nghe không? Tự cậu ta ngu ngốc, trách được ai đây?”   

Liễu Vô Song nhắm nghiền hai mắt nói: “Không còn là trẻ con nữa rồi, đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, dù người khác nói sao thì tự ý xông vào cấm khu vẫn là quyết định của cậu ta! Sao trách người khác được? Tôi cũng cảnh cáo cậu ta rồi còn gì! Cậu ta có chết trong cấm khu cũng là cậu ta tự đâm đầu vào chỗ chết!  ”  

Cao Thạch phụ họa: “Đúng đúng, vẫn là Anh Liễu thấu tình đạt lý! Theo tôi thấy, liên minh chẳng cần loại ngu ngốc như Lâm Mộc đâu!”   

“Cao Thạch, nói xấu sau lưng người khác không hay đâu nhỉ!”   

Một giọng nói âm vang bỗng vang lên từ lối ra vào cấm khu.  

Các thành viên đều ngẩn người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sau đó nhất loạt ngoảnh đầu nhìn lại.  

Chỉ thấy Lâm Mộc đang chậm rãi bước ra từ nơi sâu trong cấm khu.  

“Cậu ta vào đó hẳn hai tiếng đồng hồ mà vẫn sống sót trở ra ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play