Lâm Mộc vừa nghe tên, liền hiểu ngay.

Từ Trí Thao là một nhân vật quyền lực ở tỉnh Giang Nam, cho dù là năm năm trước, Lâm Mộc cũng đã thường xuyên nhìn thấy ông cụ trên các đài truyền hình địa phương ở Giang Nam.

Trần Lão thời kỳ đỉnh cao, vẫn kém hơn so với Từ Lão.

"Nếu muốn đối phó với nhà họ Tôn, không nghi ngờ gì nữa, cậu chính là đang thách đấu với Từ Lão, dựa vào điểm này, cậu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ." Nhãn Kính Xà nói.

Lâm Mộc nghe xong lời này cũng có chút dao động, hậu thuẫn của nhà họ Tôn ở Giang Nam đúng thật là không nhỏ.

"Chỗ dựa lớn thứ hai của gia tộc họ Tôn là Vũ Đạo Trưởng, nổi tiếng nhất ở tỉnh Giang Nam, cậu đã nghe đến tên của ông ta chưa? Đạo giáo xuất chúng Vũ Đạo Trưởng.

"Vũ Đạo Trưởng? Chưa tùng nghe qua, ông ta xuất thân là gì?" Lâm Mộc cảm thấy hứng thú khi nghe đến cái tên này.

"Có vẻ như cậu thực sự không biết chuyện gì cả, có một Đạo quán ở bên ngoài Ninh Đô tên là Kim Trì Quan, chủ nhân ở đó là Vũ Đạo Trưởng, Đạo pháp của Vũ Đạo Trưởng vô cùng cao siêu, xuất quỷ nhập thần, ông ta được công nhận là người có Đạo pháp cao nhất ở Giang Nam!"

Nhãn Kính Xà liếc nhìn Lâm Mộc: "Tôi e rằng nói mẫy chuyện Đạo pháp cậu sẽ không tin, đây không phải chuyện người thường có thể hiểu được, người thường rất khó tiếp xúc, cho nên cậu nói không hiểu cũng là chuyện bình thường."

“Không, tôi tin, anh nói ông ta là người có Đạo pháp cao nhất Giang Nam sao? Rốt cuộc thì ông ta lợi hại đến mức nào?” Lâm Mộc dựa người vào sô pha, nở một nụ cười.

Bản thân Lâm Mộc chính là một người tu luyện, có thể không tin được sao?

"Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi từng may mắn được thấy Vũ Đạo Trưởng mở tế đàn một lần, ông ta có năng lực rất lớn, hôm đó trời mưa, vậy mà ông ta chỉ phất tay một cái, những hạt mưa xung quanh ngay lập tức dừng lại và chảy ngược lên! Vô cùng kỳ diệu!" Nhãn Kính Xà một lần nữa cảm thán.

Theo như anh ta nói, Lâm Mộc đoán người kia hoặc là Khai Linh Cảnh, hoặc là Linh Ý Cảnh.

Bởi vì chỉ có thành công giải phóng nội lực, mới có thể làm được như những gì Nhãn Kính Xà vừa nói.

Nhưng đương nhiên Lâm Mộc không tin ông ta là người mạnh nhất ở Giang Nam.

Cái gì mà được tỉnh Giang Nam công nhận là người có Đạo pháp cao nhất, đó chỉ là được người bình thường công nhận.

Sư phụ nói rằng môn phái Tuyết Sơn chính là môn phái kín đáo và mạnh nhất tỉnh Giang Nam.

Vì vậy, Lâm Mộc có thể dự đoán rằng tồn tại mạnh nhất ở tỉnh Giang Nam phải là môn phái Tuyết Sơn.

Đương nhiên, Lâm Mộc không tính đến sư phụ của anh.

Lâm Mộc cũng không biết, giữa sư phụ của anh và người mạnh nhất của phái Tuyết Sơn thì ai mới là người mạnh hơn, bởi vì Lâm Mộc chưa từng thấy sư phụ thể hiện thực lực của ông.

Cho dù không kể đến sư phụ của anh và phái Tuyết sơn, chắc là còn có những môn phái ngầm khác ở tỉnh Giang Nam, sợ rằng còn mạnh mẽ hơn cả vtd.

Cho dù nói thế nào đi nữa, đứng số một tỉnh Giang Nam không thể nào đến lượt vị Đạo trưởng này được.

Chỉ vì Vũ Đạo Trưởng này sống chung với mọi người, không lánh thế gian, cho nên được người thường ca tụng và gọi là số một Giang Nam.

Mà Đạo quán này, cũng không bị người thường biết rõ sự thật.

Lâm Mộc tò mò, thực lực của người được gọi là số một Giang Nam này như thế nào?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Nhìn khắp tỉnh Giang Nam, không biết có bao nhiêu người giàu có quyền lực coi Vũ Đạo Trưởng như khách quý, năm ngoái, ông Cung, người đứng thứ chín trong danh sách những người giàu có ở Giang Nam, đã quyên góp cho Kim Trì Quan ba triệu tệ để để nhờ Vũ Đạo Trưởng giúp ông ta làm phép chữa trị cho con trai ông ta những căn bệnh lạ, sau khi nộp tiền, còn dắt theo con trai cầu xin bảy ngày ở ngoài cổng, Vũ Đạo Trưởng mới miễn cưỡng đồng ý."

Khi Nhãn Kính Xà nói về Vũ Đạo Trưởng, ánh mắt anh ta như đang tỏa sáng, có thể thấy rằng anh ta cực kỳ sùng bái người này.

“Nếu nói vậy thì giá không hề nhỏ.” Lâm Mộc nói.

Nhãn Kính Xà cười nói: "Vớ vẩn, người cấp cao như vậy làm sao không lên đáng giá được? Ba năm trước, một ngôi sao hạng hai trong nước đến tỉnh Giang Nam thi đấu, biết được Vũ Đạo Trưởng rất lợi hại, muốn tìm đến ông ta để nhờ làm phép cầu phúc."

"Nhưng ngôi sao này quá kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, sau khi bị Vũ Đạo Trưởng từ chối, anh ta dám mắng Vũ Đạo Trưởng là kẻ lừa đảo, ai ngờ vừa mắng xong, Vũ Đạo Trưởng đã dùng gió thổi khiến cho anh ta bị rơi cầu thang đến mức gãy cả xương tay."

"Ồ? Vậy chuyện gì xảy ra sau đó?" Lâm Mộc tò mò.

"Ngôi sao hạng hai đó sau khi được tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Đạo trưởng, đến rắm anh ta cũng không dám đánh, chi dám tự nhận là xui xẻo."

Nhãn Kính Xà vô cùng thích thú nói: "Vũ Đạo Trưởng không chỉ có Đạo pháp mà còn có những mối quan hệ mạnh mẽ, những người quyền lực ở Giang Nam, ai nhìn thấy Vũ Đạo Trưởng mà không nở nụ cười chào đón chứ? Ai dám không coi Vũ Đạo Trưởng là khách quý, Vũ Đạo Trưởng che chở cho nhà họ Tôn, đây chính là chỗ dựa lớn thứ hai của nhà họ Tôn!"

"Em trai Lâm Mộc, bây giờ cậu đã biết đối phó với nhà họ Tôn khó khăn như thế nào rồi chứ? Tôi chỉ nói đến hai điểm tựa, còn chưa nói đến sức ảnh hưởng mạnh mẽ của nhà họ Tôn trong giới kinh doanh Giang Nam, và nguồn tài chính hùng hậu của nhà họ Tôn, nhà bọn họ nếu muốn đối phó với cậu, bọn họ có thể dùng tiền giết chết cậu!"

"Thực lực của cậu chỉ có ở Kim Châu nhỏ bé đó, đến Ninh Đô, cậu là một người ngoài không có chỗ dựa, cho dù cậu có tiền, nếu đặt tập đoàn Thiên Mộc ở Ninh Đô thì nguồn tài chính mà cậu có cũng không là cái gì cả! Cậu lấy cái gì để đấu với nhà họ Tôn chứ? "

Theo quan điểm của Nhãn Kính Xà, Lâm Mộc muốn đối phó với nhà họ Tôn như là lấy trứng chọi đá vậy!

“Dù họ Tôn có mạnh đến đâu, nếu dám chọc đến tôi, bọn họ cũng phải trả giá.” Lâm Mộc nói xong liền uống một hớp rượu.

Nhà họ Tôn muốn Lâm Mộc chết, vậy Lâm Mộc làm sao có thể tiếp tục ngồi yên chờ chết được?

Cho dù có đối phó với nhà họ Tôn khó đến đâu, Lâm Mộc cũng phải gặm nát bọn họ đến tận xương tủy.

Nếu không, lần sau nhà họ Tôn ra tay với anh, có thể bọn họ sẽ làm tổn thương đến người thân của anh.

Mà hôm nay Lâm Mộc vừa giải quyết tên sát thủ kia, nhà họ Tôn chắc là vẫn chưa biết nhiệm vụ giết người đã thất bại, lúc này Tôn Thượng Minh cũng không quá cảnh giác với anh.

“Này, xem ra cậu nhất định muốn tìm chết.”

Nhãn Kính Xà không khỏi thở dài khi nghe Lâm Mộc nói vậy.

Anh ta tưởng rằng nãy giờ anh ta nói sẽ khiến cho Lâm Mộc từ bỏ suy nghĩ trả thù, nhưng hóa ra không phải vậy.

“Hiện tại tôi cần một tin tức về hành trình của Tôn Thượng Minh, đối với anh không thành vấn đề chứ” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Nhãn Kính Xà.

“Không thành vấn đề, đây cũng là sự giúp đỡ duy nhất mà tôi có thể cung cấp cho cậu, tôi nhắc lại, nếu xảy ra chuyện gì, cậu phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả.” Nhãn Kính Xà cảnh báo một lần nữa.

“Đưa thông tin cho tôi.” Lâm Mộc nói, lại rót rượu vào ly.

Nhãn Kính Xà lại rời khỏi văn phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, anh ta quay lại.

"Thông tin đây, ngày mai, ở Thục Nhã Trai, có một buổi đấu giá đồ cổ, mấy ông chủ giàu có đều được mời, Tôn Thượng Minh cũng sẽ đến đó." Nhãn Kính Xà cung cấp thông tin.

Anh ta chỉ cung cấp thông tin, còn Chu Nguyên dự định gì, làm như thế nào và bắt đầu từ đâu, đó không phải việc của anh ta.

“Tôi biết rồi, tin tình báo này bao nhiêu tiền.” Lâm Mộc ngẩng đầu hỏi.

“Đây là trả ơn cho Trần Lão, không cần tiền.” Nhãn Kính Xà nói.

“Vậy thì cảm ơn.”

Lâm Mộc trầm giọng nói, sau đó lập tức đứng dậy rời đi.

Khi Chu Nguyên rời khỏi văn phòng.

"Tuổi còn trẻ, sao phải nghĩ quẩn như vậy chứ? Đấu với ai không đấu, lại đi đấu với nhà họ Tôn?" Nhãn Kính Xà lắc đầu thở dài.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play