*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Người anh em Lâm Mộc, không thể vào đó được! Anh mau quay lại!” Thấy Lâm Mộc bước vào cấm khu, Lăng Hiên cuống cả lên.
Nhưng Lâm Mộc không hề dừng bước, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, anh nhanh chóng tiến vào nơi sâu trong Đoạn Đầu Nhai.
Trâu Ngưng Vũ nhịn không được lắc đầu, cô ta phát hiện ra mình đã đánh giá quá cao người mới đang nổi danh trong liên minh dạo gần đây rồi, chẳng ngờ anh lại phạm phải sai lầm cấp thấp như này?
Liễu Vô Song cũng không ngăn bước Lâm Mộc nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Cái thứ tự kiêu tự mãn không biết trời cao đất dày, cậu ta sẽ phải trả giá đắt vì hành động này của mình thôi!”
Sau khi Trâu Ngưng Vũ quay lại chỗ đám người.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Trâu đại mỹ nữ, sao rồi? Người ta căn bản không thèm cảm kích cô đâu. Cô khuyên cũng vô dụng thôi!” Cao Thạch cười khinh miệt.
Trâu Ngưng Vũ ngó lơ, chỉ đứng qua một bên tiếp tục tham ngộ vết tích trên Đoạn Đầu Nhai.
Sau khi vào cấm khu, Lâm Mộc rẽ qua một khúc ngoặt phía trước rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của các thành viên trong Đoàn thám hiểm.
Cao Thạch và Thanh tra Lỗ nhìn nhau cười.
Bọn họ chỉ mong sao Lâm Mộc một đi không trở lại.
Các thành viên khác vẫn thổn thức cảm khái, Lâm Mộc to gan lớn mật dám tự ý xông vào cấm khu, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Ở một nơi khác.
Lâm Mộc men theo con đường đi về phía trước.
Mỗi bước đi của anh đều vô cùng cẩn thận.
Dám vào cấm khu, không có nghĩa là anh tự kiêu một cách mù quáng. Nếu phát hiện ra tình hình vượt quá tầm kiểm soát của bản thân, anh nhất định đi trở ra.
Choang choang choang!
Lâm Mộc càng tiến lên phía trước thì âm thanh va chạm của binh khí càng thêm rõ ràng và thường xuyên hơn.
Mỗi khi âm thanh đó vang lên, anh đều cảm thấy kinh sợ, tâm tình bị quấy nhiễu, linh hồn không thoải mái.
Có điều cảm giác khó chịu này vẫn trong phạm vi mà Lâm Mộc có thể chịu đựng, cho nên anh tiếp tục đi về phía trước.
Dọc đường đi, Lâm Mộc luôn để ý tới mọi thứ xung quanh, xem xem có thể tìm được thứ gì có giá trị hay không.
Lâm Mộc phát hiện, càng đi vào sâu bên trong, các vết tích của đao kiếm trên vách đá càng nhiều, thậm chí in sâu hơn bên ngoài nhiều.
Sau khi đi thêm được một quãng.
Choang choang choang!
Thứ âm thanh như muốn hút mất linh hồn người ta mỗi lúc một chói tai.
Mỗi khi âm thanh ấy vang lên, Lâm Mộc đều cảm thấy linh hồn anh không ngừng run rẩy, huyệt thái dương thì đau đớn vô cùng.
“Còn đi nữa chắc mình không chịu được mất!” Lâm Mộc dừng bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT