Ngô trưởng lão duỗi bàn tay của ông ta ra kèm theo một nụ cười.
Lâm Mộc không bắt tay với ông ta mà có chút tức giận nói: "Đại trưởng lão, ông đã nghe người của ông nói lại chưa? Tôi hôm nay tới đây là để gây chuyện.
Trưởng lão cười gượng nói: "Đạo hữu Lâm Mộc, có chuyện gì thì chúng ta có thể từ từ nói, Thanh Thương phái của chúng tôi đã tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của liên minh, tham gia vào cuộc chiến chống lại người biến dị, chúng tôi cũng đã đóng góp rất nhiều sức lực, tại sao bây giờ lại phải hành động gây mất hòa bình giữa hai bên như vậy?"
"Hành động của Thanh Thương võ quán đã ảnh hưởng đến hòa bình giữa hai bên rồi!" Lâm Mộc lạnh lùng nói.
“Đạo hữu Lâm Mộc, như vậy đi, có chuyện gì hay là chúng ta vào bên trong nói, nói ở ngoài này nhiều người không tốt lắm.” Ngô trưởng lão nặn ra một nụ cười, đồng thời làm động tác mời.
“Không, nói ở chỗ này cũng được.” Lâm Mộc không hề di chuyển.
Sau đó Lâm Mộc vỗ vỗ Mai tổng bên cạnh và nói: “Ngô trưởng lão, ông có biết ông ấy không?”
“Có biết.” Ngô trưởng lão đáp.
Khi ông ta nhìn thấy Mai tổng, ông ta cũng đã biết lý do tại sao Lâm Mộc lại đến tận đây rồi.
"Mai tổng là bạn của tôi và cũng là đồng đội của tôi, ông ấy là người tôi bảo vệ, ai gây khó dễ cho Mai tổng cũng chính là gây khó dễ cho tôi! Ngô trưởng lão, ông đang định làm khó tôi sao?" Lâm Mộc lạnh lùng hỏi.
Lão Ngô cười khan: "Đạo hữu Lâm Mộc, sao tôi dám gây khó dễ cho cậu được chứ, tôi không biết quan hệ giữa cậu và Mai tổng, lẽ ra Mai tổng phải nói với tôi sớm hơn.
"Nếu Mai tổng đã có cậu bảo vệ vậy thì không cần đến Thanh Thương võ quán chúng tôi ra tay nữa, tất cả những gì tôi đã nói với Mai tổng trước đây đều vô hiệu!”
Mai tổng và A Bính đứng bên cạnh khá ngạc nhiên khi nghe những gì Ngô trưởng lão nói.
Bọn họ nghĩ rằng nếu một mình Lâm Mộc tới cửa gây chuyện thì sẽ có chút phiền phức.
Dù sao thì Thanh Thương võ quán cũng rất nổi tiếng, đằng sau nó còn là Thanh Thương phái.
Kết quả Lâm Mộc vừa mới đến đã lập tức nói muốn đến để gây chuyện, võ quán không những không dám làm gì anh, ngược lại còn tỏ ra khá cung kính.
Trong lòng bọn họ biết, điều này có nghĩa là sức mạnh của Lâm Mộc trong giới Tu Hành Giả cũng khá mạnh!
Lâm Mộc con mắt híp lại: “Ông nói một câu vô hiệu là xem như trước đây không có chuyện gì sao? Vậy bây giờ tôi đánh ông một trận, sau đó lại nói xem như là không có gì, được không?”
“Chuyện này… Chuyện này…” Vẻ mặt của Ngô trưởng lão nhanh chóng thay đổi.
"Nhân tiện, còn một chuyện nữa, tôi quên không nói với ông, hôm nay đang đi trên đường thì tôi đã gặp một vài học viên của Thanh Thương võ quán, bọn họ đã chặn tôi lại và đòi tiền, tôi chỉ muốn hỏi võ quán xem bình thường dạy dỗ học viên như thế nào? Đây là cách hành xử hằng ngày của Thanh Thương võ quán sao?”
Ngữ khí của anh vô cùng sắc bén.
Ngô trưởng lão lập tức nói: "Còn có chuyện như vậy sao? Đạo hữu Lâm Mộc, đây là hành vi cá nhân của học viên, không liên quan gì đến võ quán của chúng tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra những người này và cho cậu một lời giải thích hợp lý?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT