Không ngờ Tiểu sư đệ lại tặng cho anh ấy một phần quà lớn như này!  

Nhưng Thẩm Trạch Thiên còn cảm thấy hổ thẹn, bởi vì trong một trăm vạn Liên minh tệ này, Lâm Mộc còn bỏ ra nhiều tiền hơn anh ấy.  

“Tiểu sư đệ, món quà này quá quý giá, anh thực không thể nhận.”   



Thẩm Trạch Thiên  nói tiếp: “Thế này nhé, để anh nói với bên Tàng Bảo Các một tiếng rồi xin trả lại Bồi Nguyên Đan, nhận về một trăm vạn Liên minh tệ.”   

Nói rồi Thẩm Trạch Thiên đóng hộp gỗ lại. Tuy Bồi Nguyên Đan có sức hấp dẫn vô cùng lớn với Thẩm Trạch Thiên, là thứ đan dược mà nằm mơ anh ấy cũng muốn có. Nhưng anh ấy vẫn giữ được cái đầu tỉnh táo.  

Anh ấy không thể nhận món quà này!   

“Sư huynh, đừng trả.” Lâm Mộc lập tức khoát tay.  

“Đây là tấm lòng của người làm sư đệ là em, hơn nữa chẳng phải anh luôn khao khát có được Bồi Nguyên Đan ư? Bây giờ nó đang ở trong tay anh, sao có thể trả lại được?”  

Thẩm Trạch Thiên chân thành nói: “Nhưng anh là Sư huynh của cậu, không thể để cậu tiêu tốn tiền của vì anh, ngoài bốn chín vạn Liên minh tệ anh chuyển cho cậu hôm qua, cậu phải tự mình gom góp hẳn năm mốt vạn, đây đâu phải con số nhỏ! Thậm chí anh còn không rõ cậu làm thế nào để gom góp đủ!”  

“Bây giờ cậu cũng cần Liên minh tệ để đột phá cảnh giới như anh, anh không thể lấy tài nguyên của cậu!”   

Lâm Mộc cười nói: “Sư huynh, Liên minh tệ hết rồi có thể tiếp tục kiếm, bây giờ thời buổi loạn lạc, phương thức kiếm Liên minh tệ đa dạng hơn nhiều, anh không cần lo lắng chuyện đó.”  

“Nếu Sư huynh phục dùng Bồi Nguyên Đan đột phá Kết Đan Cảnh, ngày sau cũng có thể kiếm nhiều Liên minh tệ hơn, đây chẳng phải chuyện tốt ư?”   

“Lẽ nào Sư huynh không muốn sớm ngày lên Kết Đan Cảnh?”   

Thẩm Trạch Thiên ngẩn người.  

Đương nhiên, anh ấy khao khát có được Bồi Nguyên Đan. Dĩ nhiên, anh ấy mỏi mắt ngóng trông ngày đột phá lên Kết Đan Cảnh.  

Chỉ là, Thẩm Trạch Thiên không đành lòng để Lâm Mộc tiêu tốn tiền của vì anh ấy.  

Lâm Mộc nói tiếp: “Như này đi, số tiền em bỏ ra coi như em cho anh mượn, sau này anh kiếm được Liên minh tệ trả lại em là được chứ gì?”   

Lâm Mộc hiểu, nếu anh không nói vậy, Sư huynh sẽ chẳng nguyện ý nhận Bồi Nguyên Đan.  

“Cái này...”  

Thẩm Trạch Thiên trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Được!”  

“Tiểu sư đệ, Sư huynh thật lòng cảm ơn cậu!”   

“Đây là món quà cảm động nhất mà anh nhận được từ trước tới nay!”  

“Sau này Liên minh tệ anh kiếm được nhất định sẽ trả cho cậu!” Thẩm Trạch Thiên cười nói.  

La Văn Thành cũng cười: “Anh Thẩm, có một sư đệ như này thật quá hạnh phúc nhỉ, tiếc thay tôi chẳng có Sư huynh sư đệ gì hết!”   

Lâm Mộc toét miệng cười: “Có một Sư huynh tốt như này, tôi cũng vô cùng hạnh phúc!”  

“Ha ha, sến rện quá đi!” La Văn Thành cười nói.  

“Nào nào, chúng ta cùng cụng ly!” Thẩm Trạch Thiên nâng ly rượu lên.  

Ba người cụng ly.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play