*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tất nhiên, liên minh cũng sẽ thưởng cho những cống hiến của mọi người, sau khi mọi người săn được thể biến dị, mọi người có thể dùng chúng để đổi lấy liên minh tệ! Sau đó đổi lấy tài nguyên mà mọi người muốn!"  

“Hiện tại chúng ta lên xe thôi!”  

Mục Nghị Trưởng hô to một tiếng,  



Đã có nhiều xe buýt chờ ở trong sân tập.  

Sau khi mọi người nhận lệnh, tất cả đều lên xe.  

Lâm Mộc đi theo sư huynh Thẩm Trạch Thiên lên một chiếc xe buýt.  

Sắp ra chiến trường, tâm trạng ai cũng phức tạp, có người mong chờ, có người hồi hộp khẩn trương.  

Lâm Mộc đều có cả hai loại cảm xúc này.  

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Bên trong xe  

“Anh Thẩm, đây là sư đệ của anh sao?” Một người đàn ông với sống mũi cao về phía Lâm Mộc.   

“Đúng vậy, cậu ấy là Lâm Mộc.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu.   

"Lâm Mộc, xin chào, tôi là bạn của sư huynh cậu, tôi tên là La Văn Thành, tôi đã từng chiến đấu với sư huynh của cậu và tôi cũng là một thành viên đặc biệt của liên minh, tôi cũng từng tham gia vào trận chiến dọn dẹp thành phố lần trước.” Người đàn ông với sống mũi cao chủ động vươn tay ra.  

“Xin chào La huynh.” Lâm Mộc cười bắt tay với anh ta.  

Thẩm Trạch Thiên nói: "Sư đệ, theo kinh nghiệm dọn dẹp thành phố lần trước, sau khi tiến vào, mọi người sẽ tự do thành lập các đội khác nhau để di dọn dẹp, lúc đó ba người chúng ta sẽ cùng nhau thành một đội!"  

"Thật không may, lão Lương không thể đi cùng chúng ta nữa." La Văn Thành thở dài.  

Sau khi Thẩm Trạch Thiên nghe thấy cái tên đó, đôi mắt của anh ta cũng ảm đạm đi.  

“Lão Lương là bạn tốt của bọn anh, đã chết trong trận chiến dọn dẹp thành phố lần trước.” Thẩm Trạch Thiên giải thích cho Lâm Mộc.  

“Sư huynh, xin chia buồn.” Lâm Mộc an ủi.   

"Bây giờ thế giới đã trở nên như thế này, sống chết thật sự không nói trước được, nói không chừng có lẽ lần sau sẽ là tôi." Thẩm Trạch Thiên thở dài.  

Lâm Mộc lập tức nói: "Sư huynh, đừng nói như vậy! Dù sao anh cũng là đỉnh phong Linh Phách Cảnh, cho dù có nguy hiểm, hy vọng sống sót của anh vẫn nhất định sẽ lớn, em tin tưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh cả.”  

La Văn Thành cũng nói: “Anh Thẩm, đừng nói vậy, sư đệ của anh còn chưa tham chiến, đừng làm em ấy sợ.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play