“Tôi không khảo nghiệm trình độ thực lực của cậu, mà khảo nghiệm phương diện khác.” Vũ nghị trưởng nói.  

“Xin Vũ nghị trưởng nói rõ.” Lâm Mộc khách khí nói.  

“Thiên phú và nghị lực, theo tôi thì đây mới là hai thứ quan trọng nhất với tu sĩ, vì vậy tôi sẽ khảo nghiệm cậu hai điểm này.” Vũ nghị trưởng nói rồi phất tay lấy ra một cuốn sách quý từ nhẫn trữ vật của ông cụ.  



“Đây là sách quý Địa Giai Hạ Phẩm, trong vòng ba ngày cậu nắm vững được hai cấp độ đầu tiên thì coi như thông qua đợt khảo nghiệm thứ nhất của tôi. Sau đó tôi sẽ cho cậu thử khảo nghiệm thứ hai.” Vũ nghị trưởng nói rồi ném sách quý cho Lâm Mộc.  

“Rõ!” Lâm Mộc lập tức nhận sách quý.  

Tốc độ học sách quý nhanh hay chậm quả thực có liên quan tới thiên phú của một tu sĩ.  

Lâm Mộc cũng không dám đảm bảo mình có thể tinh thông nội dung Vũ nghị trưởng yêu cầu trong vòng ba ngày, chỉ có thể nói sẽ tận tâm tận lực.  

“Đi đi, ba ngày nữa tới gặp tôi.” Vũ nghị trưởng khoát tay.  

“Vậy chúng tôi xin phép đi trước.” Thẩm Trạch Thiên nói.  

Sau đó Thẩm Trạch Thiên đưa Lâm Mộc đến một tòa nhà lớn, sắp xếp cho anh một phòng ở.  

Trong phòng.  

“Tiểu sư đệ, cậu ở đây đọc sách, có việc gì cần thì tìm anh là được.” Thẩm Trạch Thiên nói.  

“Sư huynh, làm phiền anh nhiều như vậy, thật cảm ơn anh.” Lâm Mộc nói.  

Quả thực Sư huynh giúp đỡ Lâm Mộc quá nhiều, việc gì cũng đứng ra sắp xếp cho anh, quá trình gia nhập Liên Minh của Lâm Mộc nhờ có Thẩm Trạch Thiên mà tránh phải đi đường vòng.  

“Anh chỉ có một mình cậu là Tiểu sư đệ, giúp đỡ là chuyện nên làm, hơn nữa trên đường tới Giang Nam đón cậu, Sư phụ cũng gọi điện dặn anh phải chăm sóc và hỗ trợ cậu khi ở Liên minh Tu Hành Giả.”  

Lâm Mộc ngẩn người, chẳng ngờ Sư phụ còn dặn dò Sư huynh kỹ càng như vậy?  

Sau khi Thẩm Trạch Thiên rời đi, Lâm Mộc lấy sách quý của Vũ nghị trưởng ra nghiên cứu.  

Quả nhiên Liên Minh rất hào phóng, loại sách quý Địa Giai Hạ Phẩm này nếu đặt ở môn phái ẩn dật sẽ được coi như bảo bối rồi.   

Vậy mà Vũ nghị trưởng lại đưa cho anh làm tài liệu khảo nghiệm?  

Đương nhiên, sự hào phóng này còn liên quan tới cấp bậc tu sĩ mà Lâm Mộc tìm làm Đạo Sư, nếu tìm đến Thanh tra viên thì chắc chắn không thể nhận được tài liệu trân quý như này,  

Lâm Mộc mở sách quý có tên gọi ‘Thanh Hồng Chưởng’ ra nghiên cứu.  

Vốn là tài liệu Địa Giai Hạ Phẩm, nội dung trong sách này tuyệt nhiên cao cấp hơn Cực Băng Chưởng của Tuyết Sơn Phái nhiều.  

Lâm Mộc nghiêm túc đọc sách.  

Thanh Hồng Chưởng phân thành sáu cấp. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play