Ở Thân Giang, mấy người Tiên Hạc võ quán bình thường rất kiêu căng, ngạo mạng luôn cho rằng bản thân là nhất. Vậy mà hôm nay, đối diện với sự chất vấn của Lâm Mộc, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy run rẩy, tất cả đều cúi mặt, im phăng phắc!
Đến Quán chủ của bọn họ còn bị Lâm Mộc đánh chết.
Báo thù? Bọn họ sao dám!
Ánh mắt Lâm Mộc hướng về phía Dương Kiện: “Dương Kiện, chiến thư cả hai lần đều là do anh gửi cho tôi, anh là trò cưng của sư phụ anh, thế anh có muốn trả thù cho thầy không?”
Sau khi Dương Kiện bị Lâm Mộc gọi tên, đầu óc anh ta trở nên “ong ong”, cơ thể thì run lẩy bẩy.
“Tôi…Tôi nào dám.” – Giọng nói của Dương Kiện run rẩy.
Dù sao anh ta cũng là con trưởng của Dương gia, trước mặt bàn dân thiên hạ lộ ra vẻ nhu nhược, yếu đuối như vậy tất nhiên là chuyện cực kì mất mặt.
Nhưng bây giờ, Dương Kiện hoàn toàn bị nỗi sợ hãi bao phủ, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến mặt mũi.
Lâm Mộc ngẩng cao đầu, đứng đối diện với mọi người tại hiện trường, cao giọng nói: “Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi Tiên Hạc võ quán sẽ giải tán! Từ giây phút này, Tiên Hạc sẽ trở thành quá khứ của giới giới Thân Giang võ đạo! Sau này, ai dám giương cờ Tiên Hạc võ quán thì kết quả của kẻ đó sẽ tương tự với Quán chủ Tiên Hạc võ quán ngày hôm nay.”
Giọng nói của Lâm Mộc vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Trong lòng tất cả mọi người ở hiện trường không khỏi thảng thốt, Tiên Hạc võ quán xưng bá trong giới võ đạo Thân Giang nhiều năm, biến mất rồi sao?
“Các người, có ai ý kiến gì không?” – Lâm Mộc nhìn mấy người Tiên Hạc võ quán.
Bọn họ chỉ biết câm lặng, không ai dám nói chữ “Không”!
“Nếu các người đã không có ý kiến, tôi cho các người ba ngày để giải tán Tiên Hạc võ quán!”
“Đúng rồi, lo xử lý xác của Quán chủ các người đi!”
Dứt lời, Lâm Mộc liền xoay người rời đi.
Tất cả mọi người ở đây đều đã liệt Lâm Mộc vào đối tượng không thể trêu chọc, đụng vào anh ta nhẹ thì mất tiền, nặng thì mất luôn cả mạng!
Lâm Mộc đi đến chỗ Khâu gia.
“Khâu lão thái quân, dì Khâu, không hù dọa hai người chứ?” – Lâm Mộc khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Không, không sao cả!”
“Lâm Mộc, không ngờ cậu lại mạnh tới vậy! Có thể một mình đâu với ba vị cường giả, quả thật không đơn giản!” – Khâu lão thái quân cười nói.
Lâm Mộc liếc nhìn Khâu Thiên Thiên, chỉ một cái liếc mắt của anh cũng đã dọa Khâu Thiên Thiên sợ đến mặt mũi trắng bệnh, hai chân theo bản năng lùi về sau hai bước.
“Tiểu thư Khâu Thiên Thiên, tôi không thể ăn thịt người đâu! Cho nên cô phản ứng lớn đến như vậy không cảm thấy bản thân làm hơi lố sao?” – Lâm Mộc cười nói.
“Tôi…Tôi…” – Khâu Thiên Thiên nặn ra nụ cười khó coi, bây giờ từ trong nội tâm cô ta thật sự rất sợ Lâm Mộc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT