*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tình huống gì vậy? Tại sao lại có thêm hai người nữa xuất hiện?"  

Mọi người có mặt đều rất kinh ngạc.  

“Hơi thở của hai người này dường như đều là cảnh giới đỉnh phong Linh Ý Cảnh!”  

Các học viên trong võ quán có mặt ở hiện trường ngay lập tức bàn tán về thực lực của hai người đó.  



“Như thế này, chẳng phải sẽ trở thành ba đấu một sao?”  

“Ba người ở đỉnh phng Linh Ý Cảnh liên thủ lại, cho dù Lâm Mộc có mạnh đến mấy thì cũng sẽ bị đánh rất thê thảm?”  

Tất cả những người trong giới tu luyện Thân Giang đều vô cùng ngạc nhiên.  

Trần Uyển Nhi tức giận chửi rủa: “Tiên Hạc võ quán không biết xấu hổ chút nào sao, vậy mà lại đi tìm thêm hai người giúp đỡ để cùng nhau đối phó với Lâm Mộc?”  

Biệt thự nhà họ Lâm.  

Sắc mặt của Lâm Hạo Quân đột nhiên thay đổi: "Tiên Hạc võ quán thật sự dùng cách như vậy sao? Thật sự là lấy nhiều đánh ít?"  

Người phụ nữ áo xanh ở bên cạnh lắc đầu nói: "Hai người đó cũng là đỉnh phong Linh Ý cảnh, dựa theo thực lực mà Lâm Mộc đã biểu hiện lần trước, thì cho dù anh ta có mạnh đến đâ cũng nhất định sẽ thua!”  

Người bình thường thì đi xem náo nhiệt, người am hiểu thì phâm tích tình hình.  

Người phụ nữ áo xanh này là người của Tứ Hải võ quán, bản thân cô ta cũng là một người tu luyện nên đương nhiên hiểu rõ.  

"Chắc chắn thua sao? Anh Lâm hoàn toàn không có cơ hội nào sao?" Lâm Hạo Quân bất đắc dĩ nói.  

“Không hề.” Người phụ nữ ở Thanh Dịch lắc đầu.  

"Chuyện này..."  

Sắc mặt của Lâm Hạo Quân và Lâm Hạ đều không tốt sau khi nghe đến đây.    

Lâm Hạo Quân không nhịn được nói: "Quán chủ Tiên Hạc võ quán gian lận, khiêu chiến trên võ đài sao lại được đi tìm thêm hai người trợ giúp chứ? Lâm Mộc có thể không chấp nhận lời khiêu chiến không?"  

Người phụ nữ áo xanh lắc đầu: “Tiên Hạc võ quán nếu đã dung thủ đoạn như vậy thì chắc chắn cũng sẽ không tuân thủ theo quy tắc, chắc chắn cũng sẽ không cho Lâm Mộc từ chối khiêu chiến, bọn họ đang thể hiện rõ phải đánh Lâm Mộc cho bằng được.”  

" Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ!" Lâm Hạo Quân liên tục mắng.   

Bên phía võ đài cũng đang náo loạn.   

Ai cũng có thể thấy rằng, quán chủ Tiên Hạc võ quán không hề để ý gì đến luật lệ.  

Trên võ đài.  

Lâm Mộc liếc nhìn quán chủ Tiên Hạc võ quán và hai người đỉnh phong Linh Ý Cảnh kia.   

"Quán chủ, ông không có tự tin đấu với tôi sao? Nhờ người giúp đỡ, lại còn lấy nhiều đánh ít? Không sợ bị giới võ lâm Than Giang chê cười sao?" Đôi mắt anh hơi híp lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng.  

Lâm Mộc đã tự hỏi suốt hai ngày qua, tại sao quán chủ Tiên Hạc võ quán lại dám khiêu chiến với anh thêm lần nữa chứ?  

Bây giờ, rốt cuộc anh cũng đã hiểu.   

Không phải cảnh giới của ông ta đã đột phá, không phải thực lực của ông ta đã tăng lên, mà là đã mời được cao thủ đến giúp.  

"Haha, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần Tiên Hạc võ quán thắng, chỉ cần tôi giết được cậu thì còn ai dám cười nữa chứ? Ai dám thay mặt cho một người đã chết kêu oan đây?" Quán chủ Tiên Hạc võ quán cười to.  

Lâm Mộc thờ ơ nói: "Cho dù không sợ bị người ta chê cười, nhưng ông nhờ người giúp đỡ như thế này cũng không phù hợp với quy định của đấu võ đài mà, đúng không? Hơn nữa trong chiến thư ông cũng không hề nói với tôi là ba người đánh một người."  

"Lâm Mộc, quy tắc là do

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play