Hai người vừa nhìn thấy Lâm Mộc đã trở lại, liền vội vàng tiến lên đón.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ rất lo lắng, bọn họ đều biết đối phương có sức mạnh lớn như thế nào.
“Lâm Mộc, mọi chuyện thế nào rồi?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Đừng lo lắng, chuyện đã xử lý xong.” Lâm Mộc an ủi cô.
"Thật sự xong rồi sao? Tên Chung Hào kia cũng không phải là người hiền lành gì, anh thật sự có thể xử lý chuyện này rồi sao?" Trần Uyển Nhi kinh ngạc.
“Quá trình quả thực có chút vòng vo, nhưng kết quả vẫn tốt lắm.” Lâm Mộc bất đắc dĩ cười.
Chuyện này quả thật khó hơn so với những gì Lâm Mộc từng làm trước đây, chủ yếu là bởi vì chuyện này liên quan đến Chi nhánh của Liên minh Tu Hành Giả Thân Giang nữa.
Lâm Mộc thầm nghĩ, may mắn lúc trước ở trong phòng bệnh anh đã không ra tay với Chung Hào.
Nếu như anh ra tay, người của Liên minh Tu Hành Giả đến sẽ bắt gặp hiện trường của vụ việc ngay lập tức, cho dù có sư huynh giúp đỡ đi nữa thì e rằng mọi chuyện cũng sẽ trở nên rất khó khăn.
Địa vị của Chung Hào trong giới kinh doanh Thân Giang quả thật khá cao, hơn nữa trong giới kinh doanh quốc gia, ông ta cũng có một danh tiếng nhất định.
Trong phòng bệnh lúc đó, chủ yếu là anh chỉ muốn cưỡng chế Chung Hào phải cúi đầu.
“Tiện thể, em gái, ngày mai em có thể đi học bình thường rồi.” Lâm Mộc cười.
“Anh, cám ơn.” Lâm Lê cười.
Suýt chút nữa là cô ấy không được nhập học rồi.
“Chúng ta lag anh em, nói lời cảm ơn cái gì chứ.” Anh cười vỗ vỗ Lâm Lê.
Mặc dù lần này, mọi thứ cũng khá khó giải quyết.
Nhưng nhìn thấy nụ cười của em gái, Lâm Mộc cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Nếu anh thậm chí còn không thể bảo vệ em gái của anh, để cho em gái phải chị ấm ức thì việc tu luyện có ích gì chứ?
Từ ngày xuống núi, Lâm Mộc đã thề với lòng mình sẽ bảo vệ người thân, không để cho họ phải chịu ấm ức!
Cho dù lần sau loại chuyện này lại xảy ra, cho dù thực lực của đối phương vẫn mạnh mẽ như vậy thì anh vẫn sẽ chống đỡ, sẽ không để cho người thâm của anh phải chịu ấm ức!
Mọi áp lực, hãy để anh nhận lấy!
...
Bảy giờ tối, Phàm Thiệu minh chủ đến nhà của Chung Hào.
“Phàm minh chủ, chào mừng đến nhà của tôi.” Chung Hào nhiệt liệt chào hỏi.
Nhưng trên mặt Phàm Thiệu lại không hề có một nụ cười nào cả.
Phàm Thiệu minh chủ đi đến phòng khách và ngồi xuống.