Vô số Lưu Quang lao về phía tia sáng kia!
Bùm bùm bùm bùm!
Lần lượt các Lưu Quang tác động vào tia sáng kia, sau đó Lưu Quang cũng không ngừng bộc phát.
Mãi đến khi Lưu Quang sắp kiệt sức, tia sáng kia mới bị đánh bại.
Khoảng hơn chục tia Lưu Quang còn lại lao nhanh về phía trước, trực tiếp xuyên qua thân thể và giết chết mấy tên cao thủ bên phía đối phương.
Thấy vậy, gã trọc đầu cũng nhanh chóng bóp cò, ông ta muốn nổ súng lần nữa.
"Lưu Quang Quyết!"
Lâm Mộc nhân cơ hội ra tay trước, ngay lập tức Lưu Quang lại tản ra xung quanh như vũ bão.
Những người đang cầm súng trường cũng đã bị giết ngay lập tức bởi chiêu thức của Lâm Mộc khi họ còn chưa kịp phản ứng.
Cánh tay đang cầm súng của gã đầu trọc cũng bị một Lưu Quang chặt đứt.
Cả cánh tay và súng đều rơi xuống đất.
Người đàn ông đầu trọc chịu đựng cơn đau, cố gắng nhặt khẩu súng lên bằng tay còn lại.
Nhưng Lâm Mộc đã xông lên và túm lấy ông ta.
Vừa rồi Lâm Mộc không giết ông ta là bởi anh còn muốn moi thêm chút tin tức từ trong miệng của ông ta nữa.
“Nói, động cơ và mục đích giết tôi của Khô Lâu hội các người là gì!” Lâm Mộc lạnh lùng hỏi ông ta.
“Mày không thể biết được đâu.” Mặt người đàn ông đầu trọc tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười nhạt.
Giây tiếp theo, gã đầu trọc nuốt thuốc độc đã có sẵn trong miệng rồi chết ngay tại chỗ.
Có thể giữ chất độc trong miệng một thời gian dài cũng là điều khá bất thường.
“Chết tiệt!” Lâm Mộc tức giận khi thấy ông ta tự sát.
Một khi ông ta đã chết, thì sao Lâm Mộc có thể biết được mục đích và động cơ giết người của Khô Lâu hội là gì chứ?
Thậm chí cả Lâm Mộc cũng có rất nhiều nghi ngờ về Khô Lâu hội, anh cũng muốn biết thêm từ chính miệng ông ta.
Bây giờ xem ra là không còn cơ hội nữa rồi.
Sau đó, Lâm Mộc xoay người nhặt khẩu súng lục kia lên.
Một khẩu súng lục có uy lực kinh người như vậy suýt chút nữa đã có thể làm đảo lộn thế giới quan của anh rồi.
Lâm Mộc quyết định cầm về để nghiên cứu kỹ càng.
Anh cất khẩu súng lục đi, sau đó nhìn Điền Văn Hạo.
Bây giờ hội trưởng Khô Lâu hội chi