Lâm Hạo Quân đích thân châm trà cho Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
Lâm Hạ lên tiếng hỏi: “Lâm tiên sinh, Hạo Quân nói cậu có việc muốn nhờ giúp đỡ, không rõ là chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn nhờ nhà họ Lâm tìm giúp tôi ba người.” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.
“Ồ, Lâm tiên sinh nói qua về thông tin của họ đi.” Lâm Hạ đáp.
“Tôi biết diện mạo của ba kẻ đó, không biết trong nhà có giấy bút không, tôi sẽ phác họa chân dung bọn họ.” Lâm Mộc nói.
“Hạo Quân, con đi lấy giấy bút nhé.” Lâm Hạ dặn dò.
Lâm Hạo Quân gật đầu, chẳng mấy chốc đã đem đồ giao cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc bắt đầu phác họa diện mạo ba kẻ kia.
Chừng nửa giờ sau, Lâm Mộc vẽ xong.
Trần Uyển Nhi liếc nhìn: “Lâm Mộc, không ngờ anh giỏi vậy đó, vẽ giống quá nha!”
Lâm Mộc đưa giấy vẽ cho Lâm Hạ: “Lâm Tổng, chính là ba kẻ này, phiền ông tìm giúp tôi nhé!”
“Được, tôi sẽ điều động lực lượng của nhà họ Lâm nhanh chóng dò la tin tức.” Lâm Hạ đáp.
“Một khi nhận được tin gì, tôi sẽ lập tức báo cho Lâm tiên sinh.”
“Tôi cũng không để nhà họ Lâm giúp không đâu, nếu nhà họ Lâm cần giúp gì cứ việc tìm tôi.” Lâm Mộc hứa.
Lâm Hạ cười đáp: “Vậy cảm ơn Lâm tiên sinh, cậu đã cứu mạng Hạo Quân, cho dù cậu không hứa hẹn điều gì nhà họ Lâm cũng sẽ giúp cậu chuyện này.”
Lâm Hạo Quân bỗng lên tiếng: “Đúng rồi Lâm tiên sinh, gần đây tôi nghe nói, anh và người của Tiên Hạc Võ Quán tranh đoạt một chiếc nhẫn cổ ở hội đấu giá đồ cổ, cho nên Tiên Hạc Võ Quán đã gửi chiến thư cho anh hả?”
Lâm Mộc nâng tách trà, cười nói: “Tin tức của hai người cũng nhanh nhạy đấy, đúng là có chuyện như vậy.”
Lâm Hạ nói: “Lâm tiên sinh, Tiên Hạc Võ Quán là Võ Quán mạnh nhất ở Thành phố Thân Giang, Quán Chủ của bọn họ càng lợi hại, cậu giao chiến cùng ông cụ này thì chắc chắn là một trận ác chiến, không rõ cậu nắm chắc mấy phần thắng?”
Tuy Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân biết Lâm Mộc là tu sĩ có bản lĩnh, nhưng không rõ thực lực của anh đạt tới mức độ nào.
Hơn nữa Lâm Mộc còn quá trẻ, như bọn họ biết, thời gian tu luyện càng dài, Tu Hành Giả sẽ càng lợi hại, Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán lại cao tuổi rồi.
Trong mắt bọn họ, trận giao đấu này chắc hẳn gây phiền phức không nhỏ cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc vừa uống trà vừa trả lời bâng quơ: “Chắc chắn 100%.”
Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân nghe tới đây thì ngẩn người.